Bạch Tiếu đột nhiên cầm ghế ngồi đối diện với nàng, che nàng khỏi Kiện vương. Uyển Như thấy hơi bất an nói.
"Chúng ta đi về thôi."
Họ đứng dậy định ra về thì Kiện vương đã tiến lên một bước bắt chuyện nói.
"Tiết mục còn chưa hết hai vị huynh đài đã rời đi rồi sao?"
Nàng từ tốn lịch sử trả lời. "Tại hạ đang có việc bận nên không ở lại đây được."
"Ở lại đây một chút thì có sao tiện thể chúng ta quen biết luôn được chứ?"
Nàng định nói thì Bạch Tiếu cướp lời trước. "Xin thứ lỗi, tại hạ có việc nên đã phụ lòng các hạ đây. Nếu có dịp tại hạ sẽ tìm các hạ để làm quen."
"Các hạ đã nói thế thì ta không cản bước được rồi."
Họ chào tạm biệt nhau rồi rời đi. Khi ra khỏi thanh lâu ấy.
Uyển Như ngoảnh lại nhìn thanh lâu đó rồi nói.
"Đáng sợ thật. Ở lại đó lâu là bị phát hiện ra thân phận ngay."
Bạch Tiếu im lặng không nói gì. Nàng thấy hắn không nói gì cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Họ trở về cung ngay sau đó. Nàng không dám trở về hàn lâm viện vì sợ thiếu sư thái sư Nhất Sinh quở trách.
Ngày sinh thần của công chúa Liêu Uyển Như đã được chuẩn bị rất kĩ càng.
Những gia hầu, nô tì tất bật làm việc hết công suất.
Đến ngày sinh thần thì nàng có thể trốn học không cần đến hàn lâm viện đụng mặt với Trương tiên sinh nữa.
Biết bao nhiêu là quà từ khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392718/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.