Đại sư huynh lấy lại bát cơm rồi chạy đi trốn. Nàng nhanh chóng lấy nồi niêu cơm để lại lên đầu, nhắm mắt như làm ngơ mọi chuyện trần gian. Nhưng một mùi thơm thoang thoảng của thịt gà đã làm nàng hé một mắt ra."Sư huynh." 
Khiêm ca nhanh chóng bịt mồm nàng lại, suỵt một tiếng rồi nói. 
"Be bé cái mồm thôi. Này sư muội xem ta mang cho muội con gà này." 
Một tiếng vỗ tay đôm đốp vang lên nói. "A da sư đệ đấy à." 
Khiêm huynh há hốc mồm không nghĩ đại sư huynh cũng ở đây. 
"Đại sư huynh, sao người lại ở đây vậy." 
Nàng không nghĩ nhiều thành thật dùm cho Luân Bằng. 
"Huynh ấy mang cơm đến cho ta ăn đó." 
Khiêm ca mất hết sự sợ hãi mà trở nên thoải mái mà đùa cợt. 
"Tưởng đại sư huynh lạnh lùng đó cơ. Thì ra cũng biết quan tâm đến cái bụng đói đầu đất này." 
Khiêm ca nói be bé đủ để đại sư huynh nghe. " Thế mà lúc trước kêu..." 
Chưa kịp nói thì đã bị đại sư huynh bịt mồm, Luân Bằng bào chữa cười ngượng ngùng nói. "Làm gì có." 
Sư huynh thoát ra chỉ vào Luân Bằng nói. 
"Thế đằng sau tay đại sư huynh có gì hả?" 
Đại sư huynh cuối cùng lại chịu thua ngồi ăn cùng nàng và sư huynh. 
Uyển Như bẻ cái đùi gặm một miếng dẻo miệng nói. 
"Đúng là đồ của sư huynh có khác. Ngon hơn thường." 
Sư huynh cười cười vặt một cái đùi còn đưa cho đại sư huynh nhưng Luân Bằng lại xua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392689/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.