Khi tới bệnh viện, Tiểu Phàm vẫn ở trong phòng cấp cứu. Chị Trương đứng chờ ở cửa, thấy chúng tôi đến liền vội vàng đứng đậy. Tôi mời chị ấy làm giúp chút việc, phụ mẹ tôi dọn dẹp phòng ở.
- Cô Trầm! Thầy thuốc vừa hỏi người nhà đang ở đâu, tôi nói với họ là đang trên đường tới.
- Chị Trương! Thật sự cảm ơn chị.
Tôi xúc động nói.
Chị Trương là một người rất thật, muộn thế này còn đi theo giúp mẹ tôi. Tôi thấy trời đã sáng liền gửi cho chị năm trăm đồng, nói chị về trước.
Lúc này chỉ còn tôi và mẹ. Hai mẹ con nhìn nhau mà mắt đẫm lệ, không biết nói gì. Tôi đưa tay lên lau nước mặt, định an ủi bà nhưng ai ngờ vừa mở miệng thì nước mắt lại chảy ra.
- Con à! Con không có ý định gọi bố của Tiểu Phàm đến hay sao? Nó bị nặng như vậy.
Mẹ tôi vẫn nghĩ rằng tôi với bố của Tiểu Phàm chia tay nên tôi mới sinh con một mình. Mặc dù không nói nhưng tôi biết trong lòng bà rất để ý tới chuyện đứa bé không bố này. Bà là người phụ nữ truyền thống, coi chồng như là trời nên tôi không dám nói sự thật cho bà biết.
- Mẹ! Đã chia tay rồi. Đừng nhắc tới anh ta có được không?
Tôi vừa nói vừa sụt sịt.
- Chẳng lẽ con định tiếp tục như vậy cả đời? Sao người con toàn mùi rượu? Lại còn về muộn như vậy?
- Chuyện làm ăn của công ty, con không trốn được.
Tôi quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của mẹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-hoa/94004/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.