Nói thật, trong tích tắc đó, máu trong cơ thể của tôi sôi lên. Tôi nắm chặt lấy nửa chai bia, chỉ muốn đâm thẳng vào bụng thằng mập. Thậm chí tay của tôi còn hơi run run.
Nhưng mà tôi vẫn nhịn được. Tôi không thể vất bỏ tuổi xuân của mình vì loại người như thế này.
Trong lúc đó, tôi chợt nhớ tới một chuyện được người khác nhắc đến.
Vì vậy, tôi lặng lẽ ném chai bia xuống, cố tỏ ra bình tĩnh, cười một tiếng:
- Anh à! Muốn em nhận lỗi cũng chẳng sao, nhưng phải xem bạn trai em có đồng ý không. Anh ấy không cho thì em đâu dám.
Sắc mặt thằng béo đó sầm xuống, vừa cười lạnh vừa dí mặt sát vào mặt tôi:
- Em có biết anh là ai không? Mẹ nó...ai dám nói với anh chữ “không?
Khu Đông? Trần Khôi!
Lòng tôi như thắt lại.
Cái tên Trần Khôi chẳng khác nào sét đánh bên tai, rõ ràng là tên xấu. Cái tên khốn này thực sự là một kẻ độc ác.
Trước đó tôi mới chỉ được nghe tên mà chưa gặp, không ngờ hôm nay lại gặp phải gã.
Làm sao bây giờ?
Chẳng may tôi nhắc tới người mà họ biết thì khác nào tự mình tìm tới cái chết? Nhưng một khi đã leo lên lưng cọp thì phải cố tới cùng.
- Nói cho anh biết, bạn trai của em là ai?
Dường như gã nhận thấy nét mặt bối rối của tôi nên bớt lo lắng hơn.
- A A. Hóa ra là anh Khôi. Tha lỗi cho em có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn. Cũng không biết anh Khôi có quen Mạc Phi hay không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-hoa/94000/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.