Tại quán 1998 Coffee.
Cảnh Hàn thì vùi đầu vào laptop, đối diện là Vũ Lực cùng Dương Túc Anh.
Dương Túc Anh: “Tôi nói này Cảnh thiếu, đàn chị kia xinh thật đấy. Hai người đứng ở đó làm gì vậy?”
Vũ Lực: “Cậu ta không nói đâu, tôi đã gặng hỏi từ hôm qua tới giờ rồi. Cứ im như hến vậy.”
Cảnh Hàn vẫn gõ máy lọc cọc lọc cọc. Dương Túc Anh lại tiếp tục lên tiếng.
“Cậu không chịu tiết lộ thông tin gì thì đừng trách tôi, tôi nhắm trúng chị ấy rồi đó.”
Tiếng gõ bàn phím dừng lại một giây, lại tiếp tục vang lên. Nhưng lần này, rốt cuộc Cảnh Hàn cũng nói một tiếng.
“Dương Túc Anh, cậu bớt phóng túng lại đi.”
Vũ Lực là bạn nối khố với Cảnh Hàn, còn Dương Túc Anh là quen biết hồi cấp 3. Sau đó ba người vẫn luôn chơi chung. Cảnh Hàn hiểu rất rõ con người của Dương Túc Anh, là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, rất thích cưa cẩm những cô gái xinh đẹp, được một thời gian liền chán rồi bỏ.
Cảnh Hàn từ đó đến giờ cũng không quan tâm cuộc sống riêng tư của cậu ta, thấy cậu ta đối xử với bạn bè vẫn là rất có nghĩa khí nên cả ba bọn họ vẫn luôn đồng hành cùng nhau. Nhưng hôm nay nghe câu nói kia của Dương Túc Anh, Cảnh Hàn lại thấy hơi khó chịu. Đàn chị kia mặc dù rất là không có tính cảnh giác, lại thích giúp đỡ người lạ, ừm, Cảnh Hàn cho là vậy, nhưng mà nghĩ tới Dương Túc Anh sẽ đi cưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hay-duong-mat/2731271/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.