Ba cho con một phút để giải thích!
Kha Luân cố nén lại cơn tức giận sắp bùng nổ trong lòng. Ông siết chặt nắm đấm, nhìn thẳng vào đứa con gái mà gằn giọng lên hỏi.
- Con...con xin lỗi ba, xin lỗi mẹ nhiều lắm. Là Nhiên Nhiên ham chơi nên đã trốn ra sau vườn hoa. Nhưng con thật lòng không muốn để mọi người phải chờ đợi mình như vậy đâu ạ. Trong lúc chạy nhảy con không chú ý nên đã dẫm chân vào một cái bẫy không biết do ai làm ra. Con bị treo trên đó suốt mấy tiếng trời. Cũng may là vừa nãy có anh này ra cứu con. Nên ba đừng trách anh Vương...
- Ngừng lại.
Kha Luân giơ tay ra hiệu để con gái im miệng. Ba chỉ cho cô có sáu mươi giây ngắn ngủi nên Mộng Nhiên phải chạy đua với thời gian vô cùng cực khổ. Cô đã cố nói nhanh hết sức có thể nhưng vẫn không kịp để nói ra tên của anh ấy một cách trọn vẹn.
- Ba xin lỗi, là ba trách lầm con gái rồi.
Sau khi nghe con gái cưng tường thuật lại tất cả mọi chuyện thì nét mặt của ông ấy cũng đã hoà hoãn hơn nhiều. Không còn dữ tợn, đen sì như ít phút trước đây nữa.
Kha Luân tiến đến gần hơn, giành lấy Mộng Nhiên từ tay của Vương Tử Dật. Cô bé có chút nuối tiếc không nỡ nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi buông cổ anh ra mà qua với ba mình.
- Đau lắm hả con?
Ông ấy nắm lấy cổ chân của Mộng Nhiên mà nhấc nhẹ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703374/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.