[...]
- Sao anh còn chưa đi, không thấy bản thân mình dư thừa ở đây à?
Tử Dật đã bảo cô muốn làm gì thì cứ tự nhiên, vậy mà anh vẫn đứng như trời trồng một chỗ, chống nạnh nhìn chằm chằm vào cái kén nhỏ trên giường, làm cho con sâu bên trong làm gì cũng chẳng được thoải mái.
- Vẫn nên vác đi thì hơn.
- Này...đã nói không muốn ăn rồi mà. Anh thả em xuống đi.
Sau cú thở hắt của Tử Dật thì rất nhanh cả cơ thể Mộng Nhiên đã bay lên không trung, cô bị anh kẹp ngang bên hông mang đi giống như cách mà người ta thường dùng để ôm những con gà chiến.
Mặc cho Mộng Nhiên có quậy cỡ nào thì Tử Dật vẫn lặng im không đáp, cũng không nhìn cô, ánh mắt hướng thẳng bước xuống những dãy cầu thang cho đến tận nhà ăn của biệt thự.
- Anh có biết là mình quá đáng lắm không hả? Dù gì em cũng là cô chủ của đó, nể mặt cái danh này một chút đi.
Mộng Nhiên được anh thả vào ghế ngồi, một tay anh đặt lên đầu vai của Mộng Nhiên, có dùng xíu lực cưỡng chế để cô không có cơ hội bỏ chạy. Tay còn lại cũng chẳng rảnh rỗi mà vươn ra xa, bê lấy tô cháo trên bàn đưa đến trước mặt cô.
- Không ăn.
Mộng Nhiên khoanh tay trước ngực, mùi cháo, mùi thịt sườn nồng lên khiến cô thèm đến chảy nước miếng rồi, nhưng vẫn cương quyết sỉ diện cho đến cùng, không bỏ cuộc.
- Ăn.
Chẳng biết Tử Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703329/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.