[...]
- Cảm ơn.
Ngoài sảnh chính - nơi diễn ra buổi tiệc. Mộng Nhiên ngồi tại một chiếc ghế sô pha riêng lẻ, Tử Dật thì luôn đứng túc trực phía sau, không rời mắt lấy một lần.
Một người phục vụ thấy trước mặt Mộng Nhiên hơi trống nên đã mang đến một phần bánh ngọt nhỏ, không ngờ cũng bị anh gườm liếc đến muốn nổ cả mắt, anh ta sợ hãi mà chuồn đi.
- Dật...tha cho người ta đi. Anh ngồi xuống đây với em, đừng có đứng đấy nữa mà.
- Ừm...
Cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của mình bị vật lạ nắm lấy Tử Dật mới giật mình, anh thu hồi ánh mắt hùng hổ ấy, nhanh chóng thay bằng sự dịu dàng vô hạn, mang ý cười, không kiêng dè mà bước đến ngồi sát rạt bên cạnh cô gái nhỏ, một cánh tay gác ra phía sau thành ghế, tạo nên một tư thế chiếm hữu hơn là bảo vệ.
- Dật... anh nhích ra tí được không? Em biết anh là vì lo cho sự an toàn của em. Nhưng mà như vầy cũng có hơi...
Được anh bao bọc như vầy cô cầu còn không được, nhưng giữa chốn thanh thiên bạch nhật như vầy anh quả thật có hơi thái quá. Dù gì nơi đây một mét vuông có đến tận tám người nhà báo, nếu để họ chụp được rồi đăng bài, vô tình những tấm ảnh này đến tay ba cô thì sẽ rất phiền phức.
Vì dù gì Kha Luân không có thiện cảm với anh cho lắm. Ông ấy bằng mặt nhưng không hề bằng lòng, chỉ vì con gái mà nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703313/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.