[...]
Sáng hôm sau.
- Ưm...
Mộng Nhiên vừa tờ mờ tỉnh giấc, đã thấy vị bác sĩ hôm trước, Tử Dật cùng trợ lý của mình đứng bao xung quanh chiếc giường với gương mặt buồn rầu như đưa tang.
Cô dụi mắt, ngái ngủ. Chống người ngồi lên cất tiếng hỏi:
- Bác sĩ?
- Hôm qua đã khám rồi mà, nay bà đến đây làm gì?
Mọi người bỗng dưng im lặng đến bất thường.
Khiến Mộng Nhiên tự nghĩ ba người họ có phải bị ai nhập rồi hay không?
Chứ làm gì có ai rảnh rỗi đứng như trời trồng ở đây suốt cả tiếng chỉ để đợi cô thức dậy.
- Ai cho anh tùy tiện vào phòng của tôi, cả anh nữa?
Mộng Nhiên trừng mắt, như một con mèo xù lông chỉ vào Tử Dật và Mạnh Phi mà chỉ trích.
Vẫn là sự im lặng đáp lại Mộng Nhiên. Cô khó hiểu nhìn họ, họ dửng dưng nhìn cô. Phải đến một lát sau thì bác sĩ mới thở thở ra, lấy hết dũng khí nói:
- Mộng Nhiên... ta rất tiếc khi phải thông báo với con chuyện này... con... con...
Bà ấy ngập ngừng liên hồi rồi dừng hẳn.
Cô nhếch lông mày, khó chịu ra mặt khi mọi người cứ làm ra vẻ thần bí, lại còn ấp a ấp úng như vậy.
- Con mang thai ngoài tử cung, cái thai đã khá lớn. Cho nên bắt buộc phải đình chỉ trong hôm nay.
Ầm...
Nghe như một tiếng sét đánh ngang tai. Đôi mắt mở to rưng rưng ánh nước, lắc đầu không dám tin đây là sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703267/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.