Mã Hải vội vàng kéo anh của mình ra một gốc cây để nói chuyện.
- Anh điên rồi sao? Anh... anh có thành kiến với cô gái đó đến mức muốn giết người ta luôn hay sao?
Mã Hải cảm thấy vô cùng không vui khi anh mình làm vậy.
- Em nên dẹp bớt cái tính nhân từ, lương thiện chả mình vào đi! Ở với cái thế giới vô tình này... nó chẳng có ích gì đâu.
Bó tay luôn, em của Tiểu Cường không biết nói gì hơi nữa ngoài việc khuyên ngăn và nhắc nhở.
- Anh đừng lo chuyện bao đồng nữa, đây là chuyện của lão đại, chúng ta không nên xen vào, huống hồ là chuyện tình cảm.
- Vã lại, anh ấy đã cảnh cáo anh rồi còn gì! Đó là người phụ nữ của anh ấy, anh không được động vào đâu! Nếu anh cứ tiếp tục làm càng thì.... coi chừng Cung Thời Niên anh ấy sẽ không tha cho anh đâu.
Nhưng tính cách của Tiểu Cường là thế nào chứ? Anh sẽ chịu nghe những lời này khi bản thân mình vẫn còn nghi ngờ sao?
- Cho dù cậu ấy có phạt anh thế nào thì anh cũng chấp chấp. Nhóc cũng biết đấy, anh em ta đã nợ không biết bao nhiêu ân tình của cậu ấy rồi. Cũng vị vậy mà chúng ta phải tận tâm tận lực làm cánh tay đắc lực của cậu ấy. Không thể để cho người phụ nữ đó mê hoặc cậu ấy được.
Nghe Tiểu Cường nói càng lúc Mã Hải lại càng cảm thấy khó hiểu.
- Mê hoặc? Anh có phải là đa nghi quá không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2939815/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.