Ông già đó quay trở lại thì liền cảm thấy ngột ngạt, dường như đây không phải là những gì ông dự tính ban đầu.
Đáng lẽ.... phải là bầu không khí vui vẻ và xôn xao tiếng cười nói chứ! Sao lại... ngột ngạt và gượng gạo đến vậy?
- À! Cung tổng! Con gái tôi... không biết cách nói chuyện khiến cậu không vui sao?
Đương nhiên, lòng ông biết rõ là không phải vậy rồi! Làm sao mà con gái ông lại không biết cách nói chuyện cho được.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại.
Lúc đầu ông rất tự tin vào con gái mình, ông nghĩ chắc chắc Nhậm Mục Tinh nhất định sẽ dụ dỗ, quyến rũ được Cung Thời Niên. Ông nghĩ sớm muộn gì thì Cung Thời Niên cũng sẽ là con rể của ông. Vậy mà.... với tình hình hiện giờ thì... có hơi không đúng nhỉ?
- Không, chúng tôi nói chuyện rất vui. Chỉ là bây giờ tôi... có việc bận rồi nên... tôi xin về trước!
Ông ta vừa mới trở lại thì anh đã nóng lòng muốn về rồi sao?
Còn không phải, từ nãy giờ anh đã muốn về từ lâu rồi, chỉ là... nể mặt ông ta mà thôi. Chứ cái bầu không khí nhàm chán như này... cho dù một giáy anh cũng không muốn ngồi thêm.
Cơ mà... hình như một phần cũng là do sự nóng lòng nào đó đang thôi thúc.
Chắc giờ này cô ấy đã ngủ mất rồi! Liệu mình đến có làm phiền cô ấy không?
- Ờ.. vậy.... Mục Linh! Con đi tiễn Cung tổng đi!
- Dạ! Ba!
Nhìn cô ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2939808/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.