Lúc này Cung Thời Niên đã quần áo chỉnh tề cả rồi vì... anh sắp phải đến công ty mà!
Nhưng... dường như là Thời Niên đang cố níu lại đây thì phải!
- Cô không có gì muốn nói với tôi hay đòi hỏi tôi sao?
Hả? Tự Ninh nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu. Ừmmm... Không lẽ anh lại muốn cô thắt cà vạt giúp sao? Ủa! Nhưng không phải cà vạt đã được anh thắt ngay nhắn rồi à? Vậy... ý anh là gì?
- Tôi.... nên nói gì và.... đòi hỏi cái gì thế?
Cung Thời Niên thở dài có chút thất vọng, cơ mà... rốt cuộc là anh muốn gì ở cô vậy?
- Cô không muốn tôi hôn tạm biệt sao? Hay... cô không chúc tôi đi làm vui vẻ à?
Hả? Càng nói thì lại càng khó hiểu và phức tạp. Mọi thứ dường như đang chìm vào sự luẩn quẩn của dấu chấm hỏi.
- Tôi......
Tự Ninh vẫn còn đang ngơ ngẩn trước lời nói của Cung Thời Niên thì.... anh đột nhiên bước tới gần cô... khom người xuống, đặt hai tay lên má và... hôn vào trán cô.
- Tạm biệt! Cô gái ngốc! Tôi sẽ về sớm thôi!
A! Khoảng cách này... sao mà gần quá vậy? Cái nụ cười đầy mị lực đó! Đôi mắt chứa đầy ý cười này! Thật là một cảm giác đê mê khó diễn tả mà!
- Sao vậy! Có vẻ như... tôi đang nghe được tiếng tim của cô, nó đang đập rất nhanh nhỉ? Và cả ánh mắt này nữa.... thật là đáng yêu!
Cung Thời Niên đang nói gì vậy kìa! Mình nghe sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2939804/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.