Khi Tự Ninh tỉnh dậy thì... đã không thấy Cung Thời Niên đâu rồi!
- Anh ấy... sao lại đi sớm như vậy? Sao lại bỏ mình ở đây? Không định... đưa mình xuất viện sao?
Tự Ninh lầm bầm và nhìn ra cửa sổ vẫn còn chưa kéo rèm.
Rồi thở phào một hơi để trấn an lại tinh thần... cô mới bước xuống giường và đi ra kéo rèm cửa.
Nhưng vừa kéo rèm ra thì... cô đã nhìn thấy bầu trời xám xịt. Có vẻ như hôm nay thời tiết không tốt.
- Sẽ có mưa sao? Haiz! Hôm nay là ngày mình xuất viện mà, làm ơn đừng mưa có được không?
Tự Ninh ngẩn đầu lên nhìn vào ông mặt trời đã bị mây che khuất và lẩm bẩm.
...----------------...
Một lúc sau!
Cạch!
- Cô vẫn còn chưa về sao? Còn ngồi đây thẫn thờ làm gì thế? Không lẽ cô muốn ở lại đây để.... được nhìn thấy tôi nhiều hơn?
Hả?
Tuy tâm trạng của Tự Ninh có chút không tốt nhưng vẫn phải bật cười.
- Ha ha ha! Anh bác sĩ à! Anh không những càng lúc càng tự tiện mà còn càng lúc càng mặt dày nữa!
Nhìn thấy Tự Ninh cười, tự nhiên anh cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng, tự nghĩ lại thì... anh thấy gần đây mình có hơi tự tiện và... còn vô duyên nữa.
- À! Tôi xin lỗi! Không hiểu sao đối với cô tôi lại vậy nữa! Trêu đùa cô... tôi cứ có cảm giác vui vui sao á!
Vương Tề Mặc gãi gãi đầu xấu hổ.
Cơ mà nói vậy thôi chứ Tự Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2939792/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.