Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng.
Tự Ninh mới bắt đầu mở mắt ra.
- Hả?
Trong đầu cứ nghĩ là Cung Thời Niên đã đi rồi, nhưng không ngờ vừa mở mắt ra, Tự Ninh... liền nhìn thấy anh ấy đang nằm bên cạnh mình!
- Sao vậy? Giật mình gì chứ?
Thời Niên nhếch miệng lên đưa tay ra mân mê mái tóc của Tự Ninh.
- Anh... anh còn chưa đi làm?
Cô ấy vội vàng kéo chăn lại che chắn cẩn thẩn rồi ngồi dậy.
- Không đi! Hôm nay lười biếng rồi, tôi chỉ muốn ở nhà cùng em thôi!
Chợt trong đầu Cung Thời Niên lại loé lên một ý tưởng hay ho và biến thái!
Anh nằm chống tay và tỏ ra thoải mái nói với cô một câu khiến cô phải đỏ mặt.
- Hay chúng ta... làm thêm "trận" nữa đi!!
Gì chứ? Bây giờ là ban ngày ban mặt!!
- Anh... anh khoẻ thật đấy! Bây giờ mà vẫn còn hưng phấn như vậy sao?
Anh chợt ngồi dậy và vò lấy Tự Ninh, thoắt cái, đã đè cô ở dưới người mình.
- Tôi sẽ cho em biết, tôi còn khoẻ đến cỡ nào!
- Ư!
Xong, anh vùi đầu vào hôn vào cổ cô để tạo thêm một dấu hôn.
Thêm? Đúng vậy! Tối hôm qua Thời Niên đã để lại rất nhiều dấu trên lưng Tự Ninh. Nhưng nếu mặc đồ kín đáo thì sẽ không nhìn thấy, còn cái dấu đỏ ở cổ này... thật dễ dàng nhận ra được.
- Tôi muốn cho người khác biết, em là người phụ nữ của tôi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2939763/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.