Chương trước
Chương sau
Đến khi Cung Thời Niên thoát ra khỏi người phụ nữ phiền phức kia thì Tự Ninh đã uống cạn ly rượu thứ hai rồi.

- Tự....

Anh định bước thật nhanh đến mà kéo cô về phía mình, bảo cô đừng uống nữa.

Nhưng ý định còn chưa kịp thực hiện thì đã có người đến cản trở rồi!

- Ồ! Em trai! Em cũng đến tham gia bữa tiệc sinh nhật này sao?

Đây là nhị tiểu thư của nhà họ Phan, đối lập với tính cách điềm tĩnh của chị cô ta thì... cô ta là một người rất chan chua, thậm chí là còn độc miệng và khôn lanh hơn cả mẹ cô ta.

Bởi vậy mới nói, hoa càng đẹp thì càng chứa nhiều độc, là hồng thì phải có gai. Mà chắc nhiều người cũng không ngờ đến một tiểu thư khuynh nước khuynh thành như cô ta lại... là một người cay độc.

- Ai là em trai của cô! Đừng có phiền tôi!!

Cô ta cười khẩy một cái tỏ ra... sắc bén.

- Đừng vậy chứ em trai! Không lẽ em cảm thấy chán ghét khi nói chuyện với chị như vậy sao?

Còn hơn nữa là đằng khác.

- À! Mà... em và Nhậm tiểu thư là mối quan hệ gì vậy? Người yêu? Vậy... có cần chị nói với ba một tiếng kêu ông ấy hỏi cưới Nhậm tiểu thư gấp không?

- Chị à! Chị hiểu lầm bọn em rồi!

Bọn em! Cô ta cứ cố tỏ ra hoảng loạn như vậy làm gì chứ? Còn thẹn thùng! Ha! Không phải là đang cố ý nói "đúng" sao?

- Chuyện của tôi! Không cần cô lo! Cô lo cho bản thân mình trước đi! Đừng để sau này một tiểu thư mà phải làm kẻ ăn xin ở ngoài đường!

Thời Niên lướt qua nhị tiểu thư của nhà họ Phan một cách dứt khoát và sắc bén!.

Lời nói của cậu em này cũng thật lạnh lùng nhỉ? Nhưng có điều... là quá ngông cuồng rồi!!

- Ha! Không biết đâu nha! Tương lai còn dài lắm!!

Cô ta nhếch môi lên và nhìn sang Tự Ninh.

Nếu... liên hôn với Nhậm gia thì cũng không tồi nhỉ?



Cả nhà bọn họ cứ đinh đinh là sớm muộn gì Cung Thời Niên cũng sẽ quy thuận bọn họ. Nực cười thật! Ngay cả chuyện liên hôn cũng muốn sắp đặc sẵn!

- Em và Thời Niên... thật sự sao?

Nhậm Mục Tinh bẽn lẽn cười thẹn thùng như là đang thừa nhận.

Bây giờ thì chưa nhưng ngày mai thì phải!!!

...----------------...

Cùng lúc đó!!

Tự Ninh đã uống cạn ba ly, nếu uống hết ly đang cầm trên tay thì là bốn ly luôn rồi.

Bọn họ vẫn đang nói chuyện sao? Và... còn thêm một người phụ nữ nữa à? Ha! Quả nhiên anh ấy là hoa, loài hoa thu hút các loài ong, bướm xung quanh, ai ai cũng muốn chiếm đoạt!

Tự Ninh nâng ly lên định uống thì.....

- Này! Cô em! Sao lại uống rượu một mình vậy? Em đang có chuyện buồn sao?

Người đàn ông này mới đến nên chắc là chưa biết Tự Ninh đi cùng với Cung Thời Niên.

- Anh làm gì vậy!

Anh ta kéo tay Tự Ninh lại là nói một cách biến thái.

- Em đẹp thật đấy! Hay là chúng ta đi uống rượu riêng đi! Anh sẽ giúp em quên hết những chuyện buồn và lên đỉnh vào đêm nay!

Anh ta nhìn thật rùng rợn và đáng sợ, cứ như là con quỷ đang thèm khát máu! Hơn vậy... anh ta đang khao khát về dục vọng!!

- Anh buông tôi ra! Đây là chỗ đông người đấy!

He he he! Anh ta cười phá lên như lời nói của cô khiến anh ta cảm thấy rất buồn cười vậy.

- He! Anh đang... chơi đùa với người phụ nữ của anh thì.... CÓ GÌ ĐÁNG XẤU HỔ ĐÂU!

Có lẽ... người đàn ông này đã mặt dày đến mức ngang bằng mức mặt đường.

- Anh buông tôi ra... làm gì vậy!!!



- Nào! Cho anh thơm tí!!

Xoảng!

Sự giằng co đã khiến cho ly rượu trên tay Tự Ninh rơi xuống, cũng từ đó mà cô đã thu hút sự chú ý của mọi người và... trở thanh tâm điểm bàn luận.

- Á!!

- Mày là tên khốn nào mà dám đụng vào người phụ nữ của tao!!

Cung Thời Niên siết chặt tay anh ra và bẻ ra sau, dường như... là sắp gãy cả xương!

- Đau!! Á! Cung tổng! Á!

Thời Niên hất anh ta ngã lăn xuống sàn và vội vàng chạy lại xem Tự Ninh có sao không!

- Không sao chứ?

Tự Ninh lắc đầu nhưng nước mắt lại rưng rưng khiến cho Thời Niên tức giận mà ôm cô vào lòng!!

- Cung tổng! Tôi thật sự không biết cô ấy là......

- CÚT!!!!!!!!

Cung Thời Niên lườm hắn ta bằng một ánh mắt dữ tợn của tử thần và... giọng nói băng lãnh.

Hắn sợ đến mức không dám nói thêm gì mà bỏ chạy ngay lập tức.

- Đáng lẽ tôi không nên cho đám đàn ông đó thấy dáng vẻ xinh đẹp và thuần khiết của em!!

Thời Niên đang hối hận muốn chết đi sống lại vì đã cho cô ăn vận xinh đẹp và... hở hang táo bạo đến thế. Đáng lẽ... chỉ có mình anh mới được thấy đôi chân nuột nà đó thôi mới đúng!!

...----------------...

Ở đằng xa!!

Nhậm Mục Tinh đang rất tức giận mà nghiến răng ken két.

- Cô ta... có lẽ không đơn giản nhỉ?? Nhưng không sao? Chỉ một chút nữa thôi! Anh ấy đã là người của tôi rồi. Loại đàn bà giả vờ ngây thơ như cô ta... sẽ không có cửa đâu! Vì... tôi không cho phép!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.