Cung Thời Niên thấy Tự Ninh như vậy, tim anh nhói đau đến mức không chịu nổi, anh nhanh ngồi dậy vươn tay ra ôm chầm lấy Tự Ninh.
Đợi một lúc, nỗi sợ hãi trong lòng Tự Ninh vơi đi bớt rồi anh mới nhẹ nhàng buông cô ra và nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ánh nước của cô ấy trong bóng tối.
- Tự Ninh! Em không cần phải lo sợ hay gì cả. Vì điều anh sắp nói sẽ không làm cho em cảm thấy đau lòng đâu.
Anh ấy... lại sao vậy? Hôm nay... sao anh ấy lại có nhiều lúc kỳ lạ đến thế?
- Tự Ninh! Hình như là.... anh yêu em mất rồi!
Hả?
Tự Ninh như không tin vào đôi tai của mình nữa. Cô... vừa mới nghe thấy gì vậy?
- Anh... anh nói lại đi! Anh.. vừa nói gì vậy?
Cung Thời Niên lại một lần nữa nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và ôn tồn nhắc lại.
- Anh nói, hình như là anh yêu em mất tồi Tự Ninh à!
Gì cơ?
Yêu mình sao?
Đây không phải là mơ chứ?
Tự Ninh nhanh tay đưa tay tát vào mặt mình một cái thật đau.
Chát!!
- Em làm gì vậy? Có phải là em điên rồi không? Sao tự nhiên lại tự đánh bản thân mình.
Cung Thời Niên đau lòng quát vào mặt Tự Ninh, nhưng, cô lại không hề hoảng sợ.
- Là thật sao? Đây không phải là mơ!! Anh... anh vừa nói anh yêu em!!!
Hai dòng nước mắt của Tự Ninh chảy ra trong nền bóng tối sâu thẳm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938939/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.