Ngày hôm sau.
Ở một nơi hoang vu, vắng vẻ, không một bóng người.
- Nhậm Mục Tinh! Cô đúng là chán sống nhỉ?
Cung Thời Niên đã sai người bắt Nhậm Mục Tinh đến đây để hỏi tội.
- Anh dám bắt em sao? Anh không sợ sẽ gây xích mích với Nhậm gia à?
Cô ta đã quỳ ở dưới chân của anh rồi nhưng... vẫn không bỏ được cái sự kênh kiệu trong máu.
- Ha! Xích mích? Tại sao tôi phải sợ? Người sợ phải là cô và gia đình cô mới đúng! Cơ mà... chắc cô cũng lường trước được hậu quả khi dám đụng vào người phụ nữ của tôi rồi nhỉ?
Cung Thời Niên trịch thượng nhìn cô ta bằng một đôi mắt sắt lạnh, cơ mà... cả nhìn thôi anh cũng không thèm. Chỉ liếc qua một cái rồi lấy ra điếu thuốc.
- Cô ta.... là gì của anh mà khiến anh phải bất chấp như vậy?
Cô ta... rất không cam tâm. Tuy không yêu, nhưng, Cung Thời Niên đã được định sẵn là người đàn ông của cô,sao có thể dễ dàng bị một con ả tiện nhân cướp đi được!
Anh không vội trả lời, rít một hơi, phả khói ra rồi mới chậm rãi buông ra hai từ.
- Bạn gái.
Gì cơ? Bạn gái?
- Ha ha ha! Là bạn gái hay là tình nhân? Nếu là bạn gái thì anh đã sớm công khai rồi, chứ còn có kiểu lén lút như này sao?
Nghe đến hai chữ "tình nhân" thì máy nóng của anh đã bắt đầu sôi sục. Anh tức giận bóp cằm của cô ta.
- Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938900/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.