Tự Ninh vừa bước vào biệt thự của Thời Niên thì liền có cảm giác bối rối, khó thở. Cô rụt rè bước vào, sợ hãi cứ như đang bước vào ngõ chết.
Cô... thật sự... không biết Thời Niên sẽ có phản ứng gù khi nhìn thấy cô. Nếu suy diễn theo chiều hướng hôm đó thì..... có lẽ mọi chuyện sẽ không tốt đẹp.
- Tự Ninh! Nhờ vào con cả đó. Nếu cậu chủ cứ như vầy thì.... sức khoẻ sẽ không chịu nổi đâu.
Dì Mai đưa cho Tự Ninh cháo, thuốc và nước, giọng điệu nghe như đang rất lo lắng.
- Dạ!
Tay Tự Ninh run run, cô hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa vào.
Cạch!!
- Thời Niên! Thời Niên à... anh... anh dậy ăn ít cháo rồi uống thuốc đi! Nghe dì Mai nói hai ngày nay anh không ăn gì! Anh tưởng mình thật sự là mình đồng, da sắt, cường tráng đến mức không đổ bệnh sao??
Vừa bước vào, Tự Ninh đã vội cằn nhằn Thời Niên. Nhưng... đây chỉ là cách khiến cô bớt căng thẳng hơn thôi.
- Thời Niên!
Nhưng, không hề có tiếng đáp lại, ngay cả nhìn một cái cũng không. Thời Niên cứ nằm dật dựa, nhọc nhằn nằm trên giường, nghe kĩ hơn còn có tiếng thở mệt mỏi và rên rỉ của anh. Chắc hẳn... là anh đang rất mệt!
Tự Ninh nhanh chóng để những thứ trên tay xuống và bước đến sờ vào trán anh, nhưng, có lẽ anh đang mơ hồ nên không hề có phản ứng gì.
Khung cảnh trước mắt anh hiện tại chỉ có một màu trắng xoá đầy mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938807/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.