Không biết ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vào giờ này vậy?!
Đột nhiên, Vương Tề Mặc lại nổi hứng đến tìm Hàn Nhuệ anh, cũng không biết là tốt hay là xấu nữa.
Nhưng mà... trong thoáng chốc, Hàn Nhuệ anh lại muốn phàn nàn.
- Mà nè! Vương Tề Mặc! Tôi nghĩ là cậu đã bị cái cô Tự Ninh gì đó dụ rồi, không thì cũng là... bị u mê đến phát rồ. Tôi thấy... cô ta cũng không phải loại tốt đẹp gì. Chắc... cũng thoại hàng ôi thiu ha!?
Nghe là biết có ẩn tình bên trong nên Tề Mặc liền mặt nhăn mày nhó khó coi.
- Ý cậy là gì?!
Trưởng phòng Hàn bắt đầu khỉnh mũi chê bai. Giọng điệu lại càng ghét bỏ hơn.
- Cậu không biết đâu. Cô ta khinh thường tôi ghê lắm kìa. Bản báo cáo mà tôi giao, cô ta không làm lấy được một chữ, còn viện cớ là bận. Ha! Chắc là... cô ta chê công việc này quá nhàn rỗi chăng!
Không lí nào lại như Hàn Nhuệ nói, Tự Ninh không phải là một người như vậy. Chắc chắn... là cô ấy bận thật.
- Đừng có đoán mò mà đổ oan cho người khác, cô ấy nói bận thì chắc chắn là bận.
Tề Mặc liếc trưởng phòng Hàn như muốn uống máu tươi của anh, ghê rợn vô cùng.
- Hừ! Cậu thích cô ta, nên mới nói vậy. Chứ cậu nói xem.... cô ta bận nguyên cả ngày luôn hả? Cho dù vậy thì ít ra cũng phải được vài dòng. Còn đằng này.... Hừ! Là cố tình thì có...
Hàn Nhuệ nâng cặp kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938802/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.