Tự Ninh không muốn ở tình thế bị động như thế này, nhanh chóng cô đã cắn vào môi của anh ta. 
Một luồn máu tươi chảy ra, nhưng cảm giác tanh nồng và đớn đau đó cũng không ngăn được con thú cuồng loạn này, anh ta... càng ôm chặt lấy cô hơn. 
Nhưng Tự Ninh thật sự không thể chịu nỗi cái nụ hôn cay đắng này nữa, cô đã nhanh chân đá anh một cú rồi bỏ chạy. 
- Đồ tồi, đồ cặn bã, đồ cầm thú!!! 
Cung Thời Niên từ tốn lau miệng, không những không tức giận vì những lời mắng nhiếc đó mà còn cười vui vẻ. 
- Ha! Tồi? Cặn bã!? Cầm thú?? Ha ha ha!! Không phải... em vẫn yêu anh đó sao?! 
Tự Ninh sau khi thoát khỏi tên ác ma đó thì liền bỏ chạy ra khỏi bữa tiệc trước ánh mắt ngỡ ngàng của biết bao người, trong đó... có Tề Mặc, nhưng... anh ngoài trơ mắt nhìn cô bỏ chạy thì... không thể làm gì vì... những tên vệ sĩ đáng ghét này đang giữ chặt lấy anh. 
Cứ vậy mà Tự Ninh cứ chạy, cứ chạy rồi lại bị vấp ngã bởi chiếc vấy xinh đẹp. 
Chao ôi! Một cô gái xinh đẹp bị ngã ở chốn đông người như thế... vừa đáng khinh mà cũng vừa đáng thương. 
Và những ánh mắt của mọi người đã khiến cô cho dù có muốn dũng cảm đứng dậy cũng không đứng dậy nổi nữa. Có cảm giác như cô đã thật sự rã rời, thật sự mấy đi hết nghị lực và sức mạnh vốn có. Tự Ninh cô cứ ngồi bệt ở đó, những giọt nước mắt cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2937509/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.