Sau khi ăn xong, Cung Thời Niên định đưa Tự Ninh về lại phòng bệnh, nhưng vì cả đoạn đường cô cứ thất thần, không vui, nên anh không vội đưa cô trở về. 
Ngồi ở băng ghế đá cho đến vài phút sau, Tự Ninh cũng không nói gì ngoài việc cúi đầu. 
Rõ ràng lúc nãy cô ấy nói chuyện với tên bác sĩ kia còn vui vẻ như vậy, sao đến mình thì ngay cả nói chuyện cũng không? Cô ấy đang tỏ ra lạnh lùng để chọc tức mình hay sao vậy? 
- Phó Tự Ninh! Cô rốt cuộc là bị sao vậy? Cô không muốn nói chuyện với tôi? 
Không hiểu vì cái gì mà lúc này Cung Thời Niên cảm thấy tức giận vô cùng, lòng anh vô cùng khó chịu. Thậm chí còn thấy bực tức và ghét cái tên bác sĩ lắm chuyện kia. 
Nhưng... cớ sao anh lại như vậy? Anh đang tức giận về cái gì kia chứ? Vì Tự Ninh đang phớt lờ anh hay là cô ấy đã nói cười vui vẻ với người đàn ông khác mà không phải anh? 
- Phó Tự Ninh, cô nói gì đi chứ? 
Cung Thời Niên bỗng dưng đứng phắc dậy trước mặt cô. 
- Anh muốn tôi nói gì bây giờ? 
Tự Ninh ngước đầu lên nhìn Thời Niên. Cơn gió thoảng không biết từ đâu vụt qua một cái, khiến cho mái tóc Tự Ninh phất phơ. 
Lấy tay vén tóc gọn gàng lại rồi lại cúi đầu. 
Sao nhìn cô ấy lại buồn chán đến vậy? Ánh mắt cô ấy nhìn mình .. tại sao lại chứa đầy bi thương như thế? 
Cung Thời Niên thở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2934349/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.