Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lúc này đã tối đen không một tia sáng liền khe khẽ than dài một tiếng: - Ông trời quả là hẹp hòi! Ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha!
Ám linh căn vốn dĩ chính là điểm đặc biệt của người vu tộc.
Chỉ có duy nhất người của Vu tộc mới có được ám linh căn.
Người có được ám linh căn đều có thiên phú nghịch thiên và tuệ căn hơn người. Người có ám linh căn chắc chắn đã được định trước sẽ là cường giả một thế*.
*thế: có thể hiểu là một đời ấy.
Nhưng đó là chuyện của vạn năm trước.
Cũng bởi vì thiên phú và tuệ căn của Vu tộc quá mạnh nên mới bị thiên diệt chịu kiếp nạn thọ tộc.
Đáng ra ám linh căn sẽ trở thành truyền thuyết theo kiếp nạn của Vu tộc hoàn toàn biến mất nhưng Bạch Lâu lại sống.
Hậu duệ duy nhất còn sống sót của Vu tộc!
Bạch Lâu có ám linh căn tức là có thiên phú cùng tuệ căn nghịch thiên nhưng đồng thời sẽ phải chịu sự nguyền rủa từ ông trời.
Có thể nói Bạch Lâu là một đứa trẻ bị thiên địa bỏ rơi...
Sở Yêu Yêu nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Lâu đứng dậy, bỗng từ đâu đó phát ra một giọng nói trầm trầm.
- Tưởng ngươi thu nhận được tên đồ đệ thế nào, ai ngờ chỉ là phế vật!
Giọng nói ấy vang vọng mang theo sự chế giễu, mỉa mai rõ mồn một.
Sở Yêu Yêu hơi quay đầu bày ra gương mặt lạnh tanh, trong mắt độ ấm đã không còn.
- Đừng giả thần giả quỷ nữa, đã đến rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do/1724112/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.