Bách Hiểu trai của ta, ta vẫn lo lắng rất chu toàn không cần ngươi bận tâm, chỉ là thứ trong cơ thể của đồ đệ ngươi ta không thể không có! Cho nên ngươi hãy hiểu rõ như vậy!
Sa Lam ung dung cười nói vờ như không thấy gương mặt càng thêm âm trầm lạnh lẽo của Sở Yêu Yêu, nàng ta vẫn bình thản châm rượu thưởng thức đợi chờ câu nói từ Sở Yêu Yêu.
- Sa Lam, ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi nên biết đâu là giới hạn!
Sở Yêu Yêu nói xong không chút do dự quay lưng bỏ đi.
- Ta biết ngươi muốn nhờ đến Dược, nhưng ta chân thành khuyên ngươi một câu 'đừng làm điều vô ích'!
Sa Lam nhàn nhạt nói, trong giọng nói hàm chứa khiêu khích.
Bước chân Sở Yêu Yêu dần khựng lại, nàng chậm rãi quay đầu ánh mắt lạnh dần trầm giọng trả lời: - Chuyện ta làm có vô ích hay không, không cần ngươi đến quản, nếu ngươi vẫn muốn đồ vật của đồ đệ ta, thì tình nghĩa bằng hữu bao lâu nay coi như chấm dứt!
- Được thôi, chấm dứt thì chấm dứt, ngươi cũng biết đồ vật của đồ đệ ngươi ta đã tìm kiếm rất lâu rồi, vật đó ta không thể không có! - Vẻ mặt Sa Lam trở nên âm hiểm, khóe môi nàng ta dần cong lên hệt như hồ ly giảo hoạt lại nhưng trong ánh mắt lại là sự lạnh lẽo vô tình đến cùng cực. - Thứ trong cơ thể đồ đệ ngươi... Ta nhất định phải có được!
Sở Yêu Yêu trầm mặc bàn tay dần nắm chặt.
- Thật sự tình nghĩa bao lâu nay của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do/1724104/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.