Ngày ngày rong ruổi không cố định trong mảnh đất rộng lớn, Sở Yêu Yêu cùng Bạch Lâu hai người sống chung rất hòa hợp.
Trên đường đi Sở Yêu Yêu cũng không nhàn rỗi mà luôn cố gắng chỉ điểm cho Bạch Lâu trên con đường tu đạo.
- Tu đạo phải tu tâm tính trước, là một kẻ tu đạo phải có tâm tính bền vững dẻo dai!
Sở Yêu Yêu một bên giảng giải một bên chỉ dậy khiến tâm tính của Bạch Lâu trở nên cứng cáp hơn rất nhiều.
Dù sao hiện tại cũng không phải là thời cơ thích hợp để tu luyện, cho nên nàng cũng chỉ rèn luyện tâm lí cho Bạch Lâu trước đó để làm căn cơ sau này.
-Hiện tại ngồi thiền tĩnh tâm đi!
Bạch Lâu gật đầu gương mặt non nớt trở nên nghiêm túc tĩnh tọa.
Sở Yêu Yêu liền mỉm cười.
Nếu lúc trước thu nhận đồ đệ này chỉ vì trách nhiệm với bằng hữu năm xưa thì hiện tại nàng lại thật yêu quý đứa trẻ này, coi hắn như con cháu chăm chú bồi dưỡng.
Trong rừng sâu vô tận, chỉ thấy vô số cây cổ thụ chọc trời không thấy ngọn, rừng cây ẩm ướt âm u vì không có ánh mặt trời.
Tiếng ngâm vang lên chậm rãi, từ tốn của tiều phu, trong rừng sâu yên tĩnh lại vô cùng bắt tai.
Sau khi đợi Bạch Lâu tĩnh tọa thật lâu đã mở mắt. Một bàn tay vươn đến đưa ra trước mặt Bạch Lâu là một hộp gỗ đã mở nắp, bên trong là điểm tâm nhìn qua rất bắt mắt, nàng nói:
- Chắc con cũng đói rồi, hiện tại chúng ta không thể dừng lại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do/164009/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.