Chỉ cần có thể buông xuống cừu hận, sống tĩnh tâm một chút, phu phụ bọn họ, sống tiếp mười lăm, hai mươi năm cũng là chuyện rất dễ dàng.
Không nhìn hai kẻ đang bởi vì độc phát mà đau đến lăn lộn trên đất kia, lúc này, ánh mắt Dạ Uyên liền rơi vào trên người của nam hài mặc một thân kỳ lân phục, đang sợ hãi đứng ngây ra như phỗng kia.
Y chỉ bước ra một bước, trong nháy mắt, thân ảnh cũng đã xuất hiện ở trước mặt của đối phương.
Không cho hắn cơ hội bỏ chạy, Định Thân Thuật vừa giáng xuống, cả người hắn liền lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Chưa để hắn kịp thốt ra điều gì, thì ở đối diện, Dạ Uyên đã trực tiếp phong bế ngũ giác của hắn, khiến hắn giữ lại ý thức, nhưng lại tạm thời đánh mất cảm quan về thế giới bên ngoài, tỉ như thị giác, thính giác, cùng với cảm giác đau,...
Dạ Uyên đương nhiên sẽ không giết nam hài này, thế nhưng, đó cũng không có nghĩa là đồ của đồ nhi nhà y, y sẽ bỏ mặc, không đòi về.
Động tác của Dạ Uyên rất nhanh, gần như chưa đến nửa khắc, bất kể là Kiếm Cốt hay tinh huyết của Thất Khiếu Linh Lung Tâm, cũng đều đã bị y đoạt lại.
Nhìn xem khối xương nhỏ bằng đốt ngón tay, tỏa ra hào quang rực rỡ không chút tạp chất, lại ẩn chứa kiếm khí kinh người, như có thể trảm thiên diệt địa đang lơ lửng trong tay mình, Dạ Uyên liền thấp giọng gọi: "Cảnh Lung, đến đây."
Đến khi Sở Cảnh Lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do-khong-the-nuong-chieu-/3414556/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.