"Sư tôn..."
Nhìn xem đôi mắt lấp lánh ánh sao của hai tiểu nãi cẩu nằm ở bên trong, cũng không phân biệt đối xử, Dạ Uyên cũng rất công bằng mà lần lượt đặt lên trán bọn họ một nụ hôn.
"Được rồi, các ngươi có muốn nghe kể chuyện không?"
Vẫn còn bị nụ hôn vừa rồi làm choáng váng đầu óc, cũng không nghe rõ Dạ Uyên nói gì, ba tiểu oa nhi đã gật đầu trong vô thức.
Chỉ là, rất nhanh, kịp phản ứng lại, sắc mặt bọn họ thoáng chốc cũng liền đã biến đổi, một chút ký ức kinh hoàng vốn đã bị thời gian chôn vùi, thời khắc này cũng đã bắt đầu hiện ra...
Bởi vì sau khi nhìn thấy bọn họ đồng loạt gật đầu đã lập tức rũ mắt, bắt đầu dùng thần thức lục lọi trong giới chỉ của mình, nên Dạ Uyên cũng không hề chú ý đến sắc mặt đang trở nên khó coi của mấy củ cải nhỏ.
Còn tốt, vừa rồi khi ghé qua Nhân Giới, sau khi mua sách dạy chăm sóc hài tử, y cũng đã tiện tay mua thêm vài quyển thoại bản, bây giờ vừa vặn liền có thể sử dụng.
Chỉ là, giây phút lấy mấy quyển thoại bản đó ra, nhìn xem nội dung in trên trang bìa, nụ cười nhợt nhạt vừa mới dâng lên của Dạ Uyên cũng liền đã lập tức dập tắt.
[Cao lãnh sư tôn ái thượng ta], [Cấm luyến: Những ngày tháng sư tôn cấm dục bị chúng nghiệt đồ cầm tù], [Thượng thần: Đồ nhi, hãy buông tay!],...
"............" Đây đều là thứ quái quỷ gì?
Thời khắc này, Dạ Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do-khong-the-nuong-chieu-/3414544/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.