Thân là thượng thần, Dạ Uyên cũng đã tích cốc từ rất lâu, đã sớm không còn ăn thức ăn phàm tục nữa, bình thường cũng chỉ hít gió Tây Bắc...khụ, là ăn thanh khí để sống.
Mà Cửu U Chi Địa, bởi vì là cấm địa trong truyền thuyết, nên khuôn viên mấy trăm dặm xung quanh, căn bản là cũng chẳng có nổi một thành trấn nào.
Do đó, một thời nửa khắc, muốn tìm được đồ vật có thể ăn, quả thật cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
Ngẩng đầu, nhìn xem từng đóa hoa tuyết đang chậm rãi tung bay, nhuộm trắng đất trời, Dạ Uyên lúc này mới chợt nghĩ tới, hôm nay dường như là ngày mùng 8 tháng chạp...
"Đi thôi, dẫn các ngươi đi ăn cơm chùa."
Ngay khi ba bánh bao nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì trời đất quay cuồng, ba người bọn họ cũng đã bị Dạ Uyên túm lấy cổ áo, "tay xách nách mang" xé rách hư không rời đi.
Nếu có người hỏi, trải nghiệm của một phàm nhân khi được thượng thần đứng đầu thiên địa mang theo, xuyên qua hư không là gì...
Thì ba người bọn họ nhất định sẽ nói cho đối phương biết:
Quả thật là TUYỆT-KHÔNG-THỂ-TẢ!
Cho dù kiếp trước đã từng trải qua một lần, nhưng sau khi trùng sinh sống lại, bọn họ vẫn không thể diễn tả được loại cảm giác "tiêu diêu khoái lạc" này.
Giống như bản thân vừa chạy ba trăm vòng quanh quảng trường, lại bị ép leo lên tàu lượn siêu tốc, ngồi tới ngồi lui mấy trăm lần.
Khi đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do-khong-the-nuong-chieu-/3414540/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.