Một giấc này Lâm Sơ Vân ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng. Y mơ màng ngồi dậy, muốn cúi đầu liền phát hiện " gối đầu " của mình vậy mà là Băng Không Y.
Lâm Sơ Vân: "... "
Đường đường là thiên giai pháp bảo mà bị làm thành gối đầu của y... Cũng hơi ủy khuất quá a!
Cơ mà, Phong Hề Hành đâu?
Trong sơn động không có một bóng người, lửa đã tắt, chỉ còn lại mấy nhánh cây đã bị đốt cháy chồng chất vào nhau. Lâm Sơ Vân duỗi tay đem Băng Không Y ôm vào ngực, lại tùy ý dùng mảnh vải buộc lại mái tóc dài sau lưng, y thật sự không biết búi tóc... Rồi thong thả ra ngoài.
Mội đêm mưa dầm dã qua đi, vạn vật trong rừng đều trở nên ướt đẫm.
" Phong Hề Hành? " Lâm Sơ Vân cẩn thận nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng của ai khác.
Không lẽ hắn ném y ở đây, tự mình đi trước rồi???
Trong lòng Lâm Sơ Vân vừa mới nghĩ xong, phía sau cây truyền đến âm thanh rơi xuống. Y quay đầu lại nhìn thấy Phong Hề Hành đang đi tới, trong lòng ôm rất nhiều quả trái cây màu hồng.
" Sư tôn, ngài tỉnh "
Ngoài dự đoán, tiểu đồ đệ bây giờ không còn chút lạnh nhạt nào giống tối qua, cười nhạt nhìn y, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn.
Lâm Sơ Vân nghi hoặc đánh giá Phong Hề Hành: " Ngươi đi đâu? "
" Đồ nhi sợ sự tôn tỉnh lại sẽ khát cho nên sang bên cạnh hái chút trái cây " Phong Hề Hành đem linh quả trong ngực cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do-dung-nam-long-vi-su/186440/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.