Kỳ thật Lâm Sơ Vân không chịu quá nhiều thương tổn, chỉ có đuôi là hơi đau, y ngoan ngoãn tùy ý cho đồ đệ ôm. Sau đó liền thấy đồ đệ không rên một tiếng tiếp tục tiến lên.
Chọc cho y vội vung móng ---- đập một cái.
Bại gia tử!!!
Con cự xà kia tuy rằng chưa tu luyện ra yêu đan nhưng trên người đều là bảo bối, có thể đổi rất nhiều linh thạch. Tiểu đồ đệ cư nhiên muốn trực tiếp bỏ đi, thiếu chút nữa khiến Lâm Sơ Vân đau lòng muốn chết.
Trong túi trữ vật của nguyên chủ một viên linh thạch cũng không có. Muốn nuôi tiểu đồ đệ thì cần thật nhiều linh thạch. Dưới sự thúc giục của Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành mới đem thân thể cự xạ dưới đất thu vào.
Lại đi một lúc, hai người liền thấy cửa động. Nguyên lai nơi họ xuất hiện kỳ thực là sâu bên trong hang cũng là nơi cự xà nghỉ ngơi.
Tưởng tượng như thế, cự xà cũng thực ủy khuất. Mình đi ra ngoài ăn cơm, muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, kết quả phát hiện nhà mình có người đột nhập, còn thuận tay giết nó luôn.
Bên ngoài đang giữa trưa, ánh mặt trời chói chang. Phong Hề Hành rốt cuộc có thể thấy rõ tình hình của mèo đen trong ngực.
Tiểu hắc miêu thoạt nhìn tinh thần còn tốt, còn ngó loạn khắp nơi, miêu đồng vốn xanh biếc vì ánh mặt trời mà híp lại thành đường thẳng, lông trên người bị gió thổi lay động.
Chỉ là cái đuôi luôn hiếu động kia hiện tại an tĩnh rũ xuống.
Phong Hề Hành tìm một tảng đá ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do-dung-nam-long-vi-su/186434/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.