🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Sơ Vân tự bế một hồi, rốt cuộc tiếp nhận hiện thực, suy nghĩ một chút. Ít nhất mình cũng biến thành mèo, lỡ như biến thành rắn hay chim...
Vậy y thà chết còn chết.
Có so sánh, Lâm Sơ Văn cảm thấy thành mèo cũng không khó chấp nhận.
Y có móng vuốt. Còn tận bốn cái!
Bất quả đột nhiên phải đi bằng bốn chân, Lâm Sơ Vân vẫn chưa thể thích ứng, thất tha thất thiểu mà đi trên giường, cơ hồ cứ đi một bước là té.
Giường Phong Hề Hành chỉ là giường gỗ bình thường, ngã một chút đau không chịu được, gập ghềnh như thế, Lâm Sơ Vân vẫn đi được tới mép giường.
Phong Hề Hành còn ở mép giường, khóe môi mang theo ý cười nhìn chính mình. Lâm Sơ Vân vừa ngẩng đầu, liền thấy Phong Hề Hành chỉ còn nửa dây buộc tóc, cùng với một cái lỗ trên ống tay áo.
Hình như đều là kiệt tác của y.
Đôi tai mèo của Lâm Sơ Vân hơi hơi hạ xuống, mắt mơ hồ không dám nhìn Phong Hề Hành.
Y cũng mới biến thành mèo, hơn nửa vừa rồi đột ngột bị nâng lên nên mới hoảng loạn, hoàn toàn không nhớ thu tay. Hiện tại vừa thấy, trên ống tay áo Phong Hề Hành, tất cả đều là dấu vết móng y cào hư.
Nguyên bản chỉ là y phục cũ nát, hiện tại biến thành rách nát rồi!
Lâm Sơ Vân áy náy không thôi. Nếu ký ức nguyên chủ không sai, bộ thanh y này kiện quần áo hoàn hảo duy nhất của Phong Hề Hành. Cho nên Phong Hề Hành bị khi dễ đến mức đệ tử phục cũng không có.
Ý nghĩ đó lướt qua đầu liền mãi không đi, nghĩ nghĩ, y vươn chân trước vỗ nhẹ lên giường hai cái. Không thuần thục đem túi trữ vật của nguyên chủ triệu ra.
Ánh mắt Phong Hề Hành hơi lóe, còn chưa nói lời nào, tiểu hắc miêu liền đem đầu chui vào túi trữ vật, chỉ còn lại cái đuôi nhỏ ở bên ngoài lắc tới lắc lui.
Tuy túi trữ vật bên ngoài nhỏ, nhưng không gian bên trong vẫn rất lớn. Lâm Sơ Vân nhìn lướt qua, miêu đồng hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Túi trữ vật cũng không phải trống không, ngược lại có rất nhiều đồ vật lung tung, rối loạn, bất quá mấy thứ đó có chút cũ nát, như là bị tùy tay nhét vào. Trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có ký ức về mấy thứ này.
Lâm Sơ Vân chỉ nhìn thoáng qua, liền tiếp tục tìm mục tiêu của mình, may mắn trí nhớ không sai, y thực mau liền tìm được đồ mình muốn.
Phong Hề Hành nhìn cái đuôi nhớ trước mắt động đậy không ngừng, đầu ngón tay hơi giật giật.
Chân mèo dừng ở bên ngoài túi trữ vật đột nhiên dùng sức, như đang nỗ lực lôi kéo gì đó ra ngoài, cái đuôi nhỏ cũng căng thẳng.
Phong Hề Hành bình tĩnh duỗi tay, nhẹ nhàng xẹt qua phần đuôi. Cái đuôi nhỏ quyết đoán chụp mu bàn tay hắn một chút, lạch cạch một tiếng, giống như bất mãn hành vi quấy rối của hắn.
Thực mau, tiểu hắc miêu rời khỏi túi trữ vật, Phong Hề Hành còn không thấy rõ y ngậm cái gì, tiểu hắc miêu liền mất cân bằng, đồ bị ngậm ra cũng lách cách lăn một vòng cùng nhau đụng góc giường.
" Meowwwww... "
Đau đau đau đau đau!!!
Phong Hề Hành chần chờ nhìn cục tròn tròn trước mặt, tiểu hắc miêu thuần đen dừng ở bạch y, như một nét mực rơi trên giấy Tuyên Thành.
Lâm Sơ Vân bị rơi đến mơ hồ, từ trên vải dệt trói buộc giẫy giụa đứng lên, vừa bước một bước liền bị kéo trở về.
" Meow..... "
Mau đem vi sư cứu ra...
Mèo nhỏ nãi thanh nãi khí kêu, Phong Hề Hành còn chưa phản ứng lại, tay đã đem tiểu hắc miêu từ trong quần áo đưa ra. Nhìn mèo nhỏ trong lòng bàn tay, hắn thuận tay nhẹ nhàng chọc chọc phần lông tai vẫn luôn câu dẫn hắn.
Lâm Sơ Vân bị rơi đến thất điên bát đảo, mơ hồ cảm thấy có gì đó đụng tới tai mình. Y hồ nghi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt đoan chính của Phong Hề Hành, hai mắt không có gì dị thường, lắc lắc hai tai, xem xúc cảm vừa rồi là ảo giác.
" Sư tôn đây là... " PhonG Hề Hành rốt cuộc đem tầm mắt dừng trên y phục, ý cười trên khóe môi chậm rãi lạnh xuống.
Hắn đã từng thấy qua bộ quần áo này, là trên người Bạch Lăng.
Băng Không Thiên Y, thiên giai pháp bảo, có thể chống cự một kích của Đại Thừa tu sĩ. Đối với tu sĩ băng hệ càng quan trọng, nó có thể tu dưỡng, tích tụ Băng linh căn trong cơ thể.
Lúc Lâm Sơ Vân vừa thu hắn làm đệ tử, còn có người ngầm suy đoán, Lâm Sơ Vân có thể hay không đem pháp bảo này cho hắn. Nhưng mà không lâu sau, liền có tin đồn Lâm Sơ Vân muốn đưa Băng Không Y cho Bạch Lăng.
Chờ đến khi hắn chạy khỏi tông môn, lại lần nữa nhìn thấy Bạch Lăng, trên người mặc chính là cái này.
Ánh mắt Phong Hề Hành dừng ở cục bột nhỏ trong lòng bàn tay, hơi hơi híp mắt.
Cho nên, Lâm Sơ Vân đây là hạ độc thất bại, sợ Bạch Lăng sinh khí cho nên gặp không chờ nổi muốn đi lấy lòng Bạch Lăng.
Nghĩ như thế, tâm tình hắn lại không tốt, trong lòng nhàn nhạt kêu một tiếng.
Nên giết chết được rồi.
Lâm Sơ Vân cũng không biết người phía sau lại nỗi lên sát ý với mình, y hơi thuần thục dùng chân sau lay tai, chờ cảm giác tê dại qua đi, liền lảo đảo nhảy ra khỏi bàn tay Phong Hề Hành, ngồi xổm bên cạnh kiện y phục, đúng tình hợp lý mà: " Meow "
Đồ đệ, đồ đệ. Mau thay quần áo.
Phong Hề Hành nhìn bích sắc miêu đồng, trầm mặc một lúc lâu, vẫn là duỗi tay xoa nắn hai bên tai, cầm lấy kiện quần áo. Nếu Lâm Sơ Vân muốn đưa, vậy đưa đi. Chỉ là một cái thiên giai pháp bảo thôi.
" Đồ nhi đã biết "
Lâm Sơ Vân cảm thấy mỹ mãn gật đầu, cân nhắc xem có nên quay lại lưng để tránh phiền phức, liền thấy Phong Hề Hành cầm y phục hướng cửa phòng đi đến.
Y ngẩng ngơ, đuôi phía sau cong thành dấu chấm to lớn. Thay quần áo mà thôi. Còn phải ra ngoài?
Lâm Sơ Vân nghiêm trọng hoài nghi Phong Hề Hành tuyệt đối hiểu lầm cái gì, mắt thấy người đã ra đến cửa. Lâm Sơ Vân vội vàng kêu người trở lại: " Meow meow meow meow meow "
Ngươi làm cái gì đấy?
Động tác đẩy cửa ngừng lại, bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn về phía tiểu hắc miêu: " Đồ nhi sẽ đưa y phục cho Bạch sư đệ. Sư tôn đừng lo "
Bạch sư đệ? Bạch Lăng? Vai chính thụ vạn nhân mê? Không phải, vì cái gì vô duyên vô cớ phải tặng đồ cho tên đó?
Lâm Sơ Vân bị Phong Hề Hành làm cho tâm trạng chuyển xấu.
Ngươi không biết vi sư hiện tại nghèo lắm sao? Ngươi cái bại gia tử còn muốn đem đồ tặng ra ngoài?
Y trong lòng nóng không chịu được, mạnh mẽ đập đập giường: " Meow meow meow meow meow meow meow meow "
Ngươi tên bại gia tử mau trở về.
Phong Hề Hành: "... "
Tuy răng nghe không hiểu. Nhưng có cảm giác đang bị mắng.
Chỉ là tiểu miêu thanh âm quá mềm, dù Lâm Sơ Vân đang mắng mình, Phong Hề Hành cũng không thể sinh khí, thậm chí còn lo lắng cho đệm thịt mềm mại của người nào đó.
Rốt cuộc giường hắn cũng không mấy mềm mại.
Phong Hề Hành trong lòng cân nhắc việc đổi giường, xoay người tới một bên, khom lưng nửa quỳ xuống: " Sư tôn xảy ra chuyện gì? "
Tiểu hắc miêu ngồi xổm ở méo giường, ánh mắt sáng ngời khí thế: " Meow meow meow meow meow "
Y phục này cho ngươi.
Phong Hề Hành: " Sư tôn yên tâm, đồ nhi sẽ tự tay giao cho Bạch sư đệ "
Lâm Sơ Vân: " Meow meow meow meow meow meow meow "
Ta nói y phục này cho ngươi.
" Đồ nhi... "
Phong Hề Hành không thể hạ khẩu. Bởi vì mèo nhỏ trên giường đã tự bế, đầu nhỏ chôn dưới thân, cái đuôi đáp ở trên tai không muốn phản ứng hắn.
Dễ thương quá mức.
Phong Hề Hành nghĩ đến, trong lòng lại nói xin lỗi, hắn duỗi tay chạm nhẹ đuôi, hỏi: " Sư tôn là muốn đem y phục cho đồ nhi sao? "
Tai mèo run run, lập tức ngẩng đầu, một bên kêu một bên gật đầu: " Meow meow meow meow "
Cuối cùng cũng hiểu. Lâm Sơ Vân vui mừng không thôi.
Phong Hề Hành ánh mắt hơi sâu, hắn hơi hơi cong lưng, khóe môi còn mang ý cười, ngữ khí ôn nhu: " Sư tôn nghĩ kĩ rồi sao? Đưa cho đồ nhi rồi, không thể thu về được đâu. "
Phải biết rằng, đồ vật đã ở trong tay hắn. Hoặc vẫn luôn thuộc về hắn. Hoặc trực tiếp bị hủy diệt. Tuyệt đối không có khả năng thành vật sở hữu của người khác.
Rõ ràng ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, chậm chạp, biểu tình cũng thực ôn hòa, Lâm Sơ Vân lại không khắc chế đuọce muốn tạc mao. Y lui về sau, lại bị đuôi của mình vướng ngã.
Tiểu hắc miêu ở trên giường, vô tội chớp chớp miêu đồng xanh biếc, lỗ tai vì sỡ hãi mà hạ xuống càng khiến mặt thêm tròn vo. Bị nhìn như thế, ai cũng không thể sinh khí được.
Ngón tay Phong Hề Hành cong cong, lại muốn chọc cục bột đen.
Lâm Sơ Vân cũng không biết sao lại túng quẫn. Rõ ràng y chỉ tặng đồ, lại mạc danh không có tự tin, chỉ có thể nhỏ giọng kêu một tiếng.
Vốn dĩ chính là tặng cho ngươi. Thứ này giữ lại cũng không thể dùng.
Đôi mắt hắn cong cong, Lâm Sơ Vân đột nhiên chú ý, khóe mắt trái của Phong Hề Hành có một nốt đỏ. Chỉ là nốt đỏ đó thực nhạt, nếu không phải hắn tới gần, y căn bản sẽ không phát hiện.
" Vậy đồ nhi liền đa tạ sư tôn " Phong Hề Hành cười nói, đứng thẳng dậy.
Lâm Sơ Vân được giải thoát, rụt rụt về sau, nhìn Phong Hề Hành cởi áo ngoài, thay thành Băng Không Thiên Y. Quần áo nguyên bản là màu trắng, hắn mặc vào sau lại biến thành hắc y.
Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.
Trong trí nhớ nguyên chủ, kiện y phục này sẽ dựa theo thuộc tính của người mặc mà biến hóa. Nhưng Phong Hề Hành không phải Băng linh căn sao? Vì cái gì lại biến thành hắc y?
Phong Hề Hành đối với màu sắc này thực vừa lòng, thái độ với Lâm Sơ Vân cũng tốt lên. Thấy Lâm Sơ Vân nhìn mình chằm chằm, còn hỏi một câu: " Sư tôn thấy đẹp sao? "
Lâm Sơ Vân lấy lại tinh thần, nhìn nhìn đánh giá.
Thiếu niên một thân hắc y đứng đó, mặt mày ôn hòa mang theo tia sắc bén, đồng tử nhạt màu nhìn y, ý cười trên môi thì đem lạnh nhạt đánh tan.
Một tập hợp đầy mẫu thuẫn, rõ ràng cảm giác được nguy cơ rồi lại tựa hồ không có nguy hiểm. Hiện tại thấy được ôn nhu. Nhưng dường như giây tiếp theo sẽ phá nát yết hầu của ngươi.
Ánh mắt Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm Phong Hề Hành, vẫn quyết định tin tưởng trực giác của bản thân. Không phải hay nói, giác quan thứ sáu của mèo là mạnh nhất sao? Dù sao y cảm thấy Phong Hề Hành sẽ không thưởng tổn chính mình.
" Meow meow "
Rất đẹp. Tiểu nãi miêu nhẹ giọng kêu.
Lâm Sơ Vân biến thành hắc miêu thì rất nhỏ, không lớn hơn nửa bàn tay của Phong Hề Hành, thoạt nhìn giống như vừa mới trăng tròn (??) không lâu.
Quả nhiên, không bao lâu, tiểu hắc miêu liền mơ mơ màng màng bắt đầu mệt rã rời.
Hắc miêu trên giường lăn thành một cục. Lúc bắt đầu cái đuôi nhỏ ngẫu nhiên còn cong cong. Không bao lâu liền ngủ rồi. Ý cười trên môi Phong Hề Hành cũng nhạt đi, nhìn Lâm Sơ Vân biểu tình có chút phức tạp.
Hắn không nghĩ tới Lâm Sơ Vân sẽ đem y phục này cho mình.
Đương nhiên, Phong Hề Hành khồn có khả năng vì một bộ y phục là có thể quên đi thù hận. Chỉ là mạc danh, hắn cảm giác Lâm Sơ Vân hiện tại cùng với trong trí nhớ tựa hồ có chút bất đồng.
Chẳng lẻ Lâm Sơ Vân cũng giống hắn?
Phong Hề Hành trầm mặc một lúc, lắc lắc đầu, lấy hiểu biết của hắn với tên tiểu nhân kia. Nếu là Lâm Sơ Vân trọng sinh, hắn sẽ một kiếm giết chết mình, đoạn tuyệt hậu họa.
Cho nên, chỉ là bị ảnh hưởng tâm trí sao...
Lâm Sơ Vân ban đầu còn ôm chút ảo tưởng. Nói không chừng mình ngủ một giấc là có thể trở về đi. Nhưng lúc mở mắt ra, y lại thấy đệm thịt của mình, Lâm Sơ Vân từ bỏ.
Y run run rẩy rẩy đứng lên. Nhìn thoáng qua trong phòng.
Trong phòng chỉ có một cái bàn, một cái giường, một cái ghế dựa. Phong Hề Hành chỉ có thể ngồi kế bên đả tọa tu luyện.
Lâm Sơ Vân có thể cảm nhận linh khí trong cơ thể Phong Hề Hành lưu thông mạnh mẽ, tốc độ này so với nguyên chủ nhanh hơn mấy chục lần.
Đây là khác biệt thiên phú sao? Lâm Sơ Vân thở dài thật sâu.
Y dựa theo phương pháp trong trí nhớ, kiểm tra cơ thể một vòng, mới phát hiện linh lực trong cơ thể không có.
Lâm Sơ Vân xác định linh lực trong cơ thể đích xác đã biến mất, cũng không có cảm giác gì quá lớn, mất...liền mất đi. Cùng lắm thì cả đời làm mèo - loại này cá mặn tâm thái.
Thậm chí Lâm Sơ Vân cảm thấy. Không gì có thể đánh ngã chính mình.
Sau đó, y đói bụng.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Sơ Vân còn tưởng mình gặp ảo giác. Trong trí nhớ nguyên chủ, kẻ đó đã sớm tích cốc.
Nhưng chậm rãi, đói khát ngày càng lớn. Đến cuối cùng toàn bộ cơ thể đều dựa vào mép giường. Không có sức lực để kêu, chỉ có thể thấp giọng nức nở.
Phong Hề Hành ngồi ở một bên đả tọa nghe được thanh âm, từ trong tu luyện lấy lại tinh thần. Hơi nghiêng đầu. Liền thấy tiểu miêu lúc trước thật hoạt bát, bây giờ không thể hiểu được không có tinh thần.
" Sư tôn? " - Phong Hề Hành thấp giọng gọi
Lâm Sơ Vân mở to mắt, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành tràn đầy ủy khuất: " Meow... "
Đồ nhi, ngươi không tìm đồ ăn cho vi sư, khả năng chút nữa liền phải nhặt xác.
Lần này Phong Hề Hành thực sự khồn đoán được ý tứ của Lâm Sơ Vân, chờ nghe được tiếng thầm thì từ bụng của tiểu hắc. Phong Hề Hành mới ý thức được, muốn vuốt mèo thì phải nuôi dưỡng, mà muốn nuôi dưỡng thì phải... Cho ăn.
Có điểm phiền toái. Nhưng còn trong phạm vi tiếp thu được.
Phong Hề Hành gấp ngón tay, ở đỉnh đầu tiểu hắc miêu cọ cọ, trước khi Lâm Sơ Vân tạc mao thì cười nói: " Sư tôn chờ một lát. Đồ nhi tìm chút đồ ăn cho ngài "
Động tác tạc mao của y cũng ngừng lại, giữa ăn cùng với uy nghiêm sư tôn, cuối cùng yên lặng chọn ăn. Y liếc mắt nhìn Phong Hề Hành một cái, cái đuôi đụng tới cổ tay hắn.
" Meow... "
Mau đi đi. Vi sư đói sắp chết rồi.
- --------. ----------
Spoil:
Ngay lúc linh khí của hắn lại gần khí hải của Lâm Sơ Vân trong nhát mắt trực tiếp bị hút vào. Nếu không phải Phong Hề Hành ngừng lại kịp thời, linh lực trong cơ thể hắn sẽ bị hút hết.
Hiện tại linh lực trong cơ thể Lâm Sơ Vân đã hao hết, quang điểm bắt đầu hấp thu lực sinh mệnh của hắn, cho nên y mới có thể hấp thụ.
Nhưng loại tình huống này không phải chỉ xảy ra trên người của linh thú chưa hoá hình sao. Lâm Sơ Vân rõ ràng là nhân tu, sao lại xuất hiện tình huống này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.