Chương trước
Chương sau
Bạch Lăng Hàm bị yêu thú kéo đi một đường, cuối cùng tới một cái sơn động oi bức.
Yêu thú không biết thương hương tiếc ngọc, tùy ý ném vào một góc liền sột soạt lui ra ngoài.
Tay chân Bạch Lăng Hàm bị buộc chặt, căn bản không thể nhúc nhích nên đầu trực tiếp bị đập vào vách đá, một cỗ ấm áp từ trán chảy xuống.
" Đáng chết " Bạch Lăng Hàm cắn răng ngồi dậy, chịu đựng đau nhức trên trán, ngẩng đầu quan sát bốn phía.
Bên trong sơn động khá tối tăm, liếc sơ qua thì không thấy ánh sáng, nhiệt độ xung quanh cao dị thường, mơ hồ còn ngửi được một ít mùi vị khó nghe.
Bạch Lăng Hàm không biết đây là đâu, chỉ đành nghĩ biện pháp mở trói trước. May mắn Bích Thủy Kiếm vẫn còn, Bạch Lăng Hàm cẩn thận triệu hồi linh kiếm, nhẹ nhàng cắt một đường ------
Đến một cái vết nhỏ cũng không có.
Bạch Lăng Hàm không nghĩ đám cây này lại kiên cố như vậy, khẽ nhíu mày. Lại khống chế sức lực thử lần nữa, không nghĩ tới lần này hạ kiếm lại tạo ra một tiếng " Kenggg".
Yêu thú đã nghe được tiếng động, bên ngoài lại truyền đến tiếng sột soạt.
Sắc mặt Bạch Lăng Hàm thay đổi, khẽ nín thở, hy vọng con yêu thú kia có thể sớm rời đi một chút.
Chỉ trong chốc lát, trước cửa động đã xuất hiện vài nhánh cây, tầng tầng lớp lớp tràn vào trong. Bạch Lăng Hàm đột nhiên có chút bất an, mấy cành cây này rõ ràng tiến vào có mục đích.
Mắt thấy nó tới ngày càng gần, Bạch Lăng Hàm động cũng không dám động, tầm mắt nhanh chóng đảo xung quanh, liền nhìn thấy Vương Kiên Bạch không rõ sống chết nằm cách đó không xa.
Chỉ trong chốc lát, nhánh cây đã đi đến trên đầu cả hai, bắt đầu thử thăm dò. Trong mắt Bạch Lăng Hàm lóe lên tia độc ác, không chút do dự vươn chân đá Vương Kiên Bạch về hướng nhánh cây.
Bất ngờ có tiếng động khiến bọn chúng trở nên táo bạo hẳn lên, cành cây nhanh chóng đi về nơi phát ra âm thanh. Mà bên kia, Vương Kiên Bạch cũng bị đá tỉnh, nhưng vừa mở mắt, điều đầu tiên nhìn đến là Bạch Lăng Hàm vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mình.
Vương Kiên Bạch ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đám cây phía sau bao vây, phong kín miệng.
" Ummm!!! Um um um!?? " Vương Kiên Bạch không thể tin nổi nhìn Bạch Lăng Hàm, ra sức giẫy dụa, nhưng dù thế nào vẫn như cũ bị kéo dần ra sơn động.
Bạch Lăng Hàm hoàn toàn không thấy áy náy.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần gặp nguy hiểm thì sẽ luôn có người tới cứu. Mà lúc này đây vốn dĩ là Vương Kiên Bạch chủ động hy sinh để cứu hắn. Đây chẳng qua là hắn động thủ trước thôi.
Hơn nữa có thể chết vì Bạch Lăng Hàm này, Vương Kiên Bạch nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Rất nhanh Bạch Lăng Hàm đã không nghĩ đến Vương Kiên Bạch nữa, nhìn xuống cành cây trên người, mấy thứ này thực sự quá khó xử lý, nếu dùng ít sức thì không hiệu quả, còn nếu dùng nhiều thì sẽ dẫn yêu thú đến.
Bạch Lăng Hàm lại bí mật thử vài lần, mắt thấy yêu thú đã sắp phát giác chỉ đành tạm thời ngừng tay.
Ánh sáng bên ngoài sơn động càng thêm tối tăm, có vẻ trời đã tối, mà con yêu thú kia không biết đang tránh chỗ nào, Bạch Lăng Hàm không dám thả lỏng, cảnh giác nhìn bốn phía.
Người nên đến cứu sao giờ vẫn chưa tới?
Ông trời như nghe được lời kêu gọi này, toàn bộ sơn động đột nhiên rung lắc, vách đá trên đầu không ngừng rơi xuống những mảnh đá nhỏ vụn. Mấy hòn đá đó tuy không lớn, nhưng rơi xuống người thì vẫn rất đau.
Bạch Lăng Hàm bây giờ một chút linh lực cũng không còn, bản thân lại không thể tự né tránh, chỉ có thể chịu bị mấy hòn đá rơi xuống đánh bầm dập mặt mũi. Hơn nữa vết máu trên trán giờ còn dính thêm bùn đất, khi Cần Tuyền Phong vừa nhìn thấy cũng không nhận ra đây là Bạch Lăng, còn tưởng đây là quỷ tu từ đâu ra.
" Bạch... Bạch sư đệ? " Cần Tuyền Phong sửng sốt một chút, buộc miệng thốt lên: " Sao ngươi lại xấu như vậy!? "
Bạch Lăng Hàm bị mấy lời này chọc cho suýt thì hộc máu, hắn còn chưa từng bị người ta chê là xấu bao giờ, người này mắt mù rồi đúng không!? Nhưng bây giờ muốn Cần Tuyền Phong giúp đỡ nên không thể đắc tội được, đành cúi đầu giả vờ đáng thương.
" Cần sư huynh, Lăng Hàm... " Bạch Lăng Hàm yếu ớt mở miệng, trong mắt nổi lên hơi nước, nhưng còn chưa nói xong đã bị Cần Tuyền Phong ngắt lời.
" Ngươi vẫn nên rửa mặt sạch sẽ trước đi " Cần Tuyền Phong cắt đứt nhánh cây cuốn chặt người Bạch Lăng Hàm xong liền nhanh chóng lui ra ngoài sơn động.
Nhìn bộ dáng tránh còn không kịp kia khiến sắc mặt Bạch Lăng Hàm liền trở nên khó coi.
Hắn bò từ trên đất dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể, quần áo trên người bất quá chỉ là đồ đệ tử bình thường, bị kéo đi một đường như vậy đã sớm dơ đến mức không nhìn rõ hình dáng ban đầu. Bạch Lăng Hàm thay một bộ khác, lấy gương từ túi trữ vật ra.
Ngay khi vừa thấy bộ dáng hiện tại trong gương, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Mấy vết máu chảy từ trán xuống đã hòa lẫn với tro bụi, trên mặt đều là vết thương xanh xanh tím tím, dây buộc tóc lúc bị kéo đi cũng rơi mất, đầu óc tán loạn giống như quỷ dọa xa.
Hắn vậy mà lại chật vật như thế!!!
Bạch Lăng Hàm nghiến răng nghiến lợi rửa sạch vết máu trên trán, lại buộc tốt đầu tóc. Chỉ là vết thương trên mặt không thể một sớm một tối là lành được, đành lấy một tấm khăn che mặt màu trắng đeo lên.
Xác định không còn vấn đề. Bạch Lăng Hàm mới đi ra ngoài.
Nơi này nằm trong một ngọn núi lửa, huyệt động ở giữa hang, ở lối ra có một tảng đá dọc ra ngoài, phía trước khoảng một bước chân chính là vực sâu không đáy. Lần theo bên cạnh nhìn xuống, có thể thấy bên dưới là dòng dung nham không ngừng sôi sục.
Bạch Lăng Hàm là Thủy linh căn, ở loại địa phương này linh lực bị áp chế nên có chút khó chịu.
Trên hòn đá không còn ai, Bạch Lăng Hàm ngẩng đầu nhìn cao hơn chút nữa mới thấy có vài người đứng bên mép núi. Thấy những người đó không có ý tứ đi xuống tiếp, Bạch Lăng Hàm cắn răng, dùng chút linh lực cuối cùng trong cơ thể, ngự kiếm bay lên.
Mà bên kia, Cần Tuyền Phong cau mày nhìn hình bóng Bạch Lăng Hàm.
Lại nói tiếp thì rất kỳ quái, lần đầu tiên nhìn Bạch Lăng Hàm trong tông đã bị dung mạo người này hấp dẫn. Hắn vì để theo đuổi mà còn cố ý xin xóa bỏ hôn ước từ nhỏ.
Nhưng lúc ấy hắn không hối hận, một lòng cho rằng Bạch Lăng Hàm là chân ái. Lần này vì để người kia chen được một chân vào danh sách mà không kiên kị chọc giận sư tôn. Thậm chí sau khi vào Lôi động thì vẫn luôn lo lắng cho Bạch Lăng Hàm, muốn sớm tìm được ái nhân một chút, muốn bảo hộ chu toàn cho người ta.
Nhưng mà ------
Vừa nãy khi gặp lại lần nữa thì cảm giác đó đột nhiên biến mất. Bạch Lăng Hàm quả thật lớn lên không tồi, nhưng hắn cũng không phải người ham mê nhan sắc. Sao có thể thấy một người lớn lên xinh đẹp liền điên cuồng nhào tới?
Bây giờ nhớ lại, mấy việc lúc trước hắn làm không khác gì bị ma nhập.
Sắc mặt Cần Tuyền Phong trở nên khó coi hơn rất nhiều, đặc biệt là khi nhìn đến những đệ tử khác lộ ra vẻ mê luyến kỳ quái với Bạch Lăng Hàm, trong lòng càng thêm chắc chắn kẻ này có vấn đề.
" Lăng Hàm đa tạ Cần sư huynh cứu giúp " Bạch Lăng Hàm ôm ngực đi tới, cố ý dùng giọng điệu suy yếu để nói lời cảm ơn. Nhưng chờ một lúc lại không nghe một lời phản hồi nào, ngược lại thấy Cần Tuyền Phong kỳ quái nhìn mình: " Cần sư huynh, sao vậy? "
Cần Tuyền Phong hiện tại căn bản không dám đứng quá gần người này, nghe vậy quyết đoán lắc đầu: " Không có gì. Nếu Bạch sư đệ đã ổn, chúng ta nên rời khỏi nơi này sớm thì tốt hơn "
Nói xong, hắn liền xoay người muốn đi nhưng rồi lại chợt nhớ gì đó, đưa lưng về phía Bạch Lăng Hàm hỏi: " Vương Kiên Bạch đâu? "
Sắc mặt Bạch Lăng Hàm biến đổi, cư nhiên không nghĩ tới Cần Tuyền Phong vậy mà lại biết hai người đi cùng nhau, may mà hắn không quay đầu lại nhìn vẻ mặt của mình, Bạch Lăng Hàm bình tĩnh trả lời: " Lăng Hàm cũng không rõ lắm. Sau khi bị con yêu thú kia bắt thì liền bị nhốt trong động, Lăng Hàm cũng ăn không ít khổ... "
Nhưng mà lúc này bán thảm lại thất bại.
Cần Tuyền Phong căn bản không muốn nghe tiếp, hắn bây giờ chỉ sợ nghe nhiều một câu sẽ lại trúng mấy chiêu yêu ma quỷ quái của kẻ này, vội vàng mở miệng ngắt lời: " Đã biết. Đi thôi "
Lại bị ngắt lời lần nữa, Bạch Lăng Hàm không nhịn được nhíu mày. Đặc biệt khi nhìn đến bóng dáng Cần Tuyền Phong chạy như ma đuổi thì càng có cảm giác bấy an, hình như có gì đó bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát.
Bạch Lăng Hàm vừa định đuổi theo, trong lòng đột nhiên lại rung lên, ánh mắt nhìn sang bên trái như thể bên kia có gì đó đang mời gọi hấp dẫn.
Loại cảm giác này Bạch Lăng Hàm rất quen thuộc, mỗi lần xuất hiện thì chắc chắn ở gần đây phải có thiên tài địa bảo. Nhưng hiện tại bầu trời đã tối sầm, cơ thể thì bị thương, linh lực cũng chưa kịp khôi phục, hiện tại có qua thì căn bản cũng không thể lấy được pháp bảo.
Đành nghỉ ngơi một ngày trước. Mai lại nghĩ cách thoát khỏi nhóm người này.
Bạch Lăng Hàm rũ mắt, ngoan ngoãn theo Cần Tuyền Phong xuống núi.
................
Dấu vết yêu thú lưu lại rất nông, ba người đuổi theo một hồi thì manh mối đã biến mất, yêu thú cũng không rõ tung tích.
Lâm Sơ Vân gấp sắp hỏng mất. Thậm chí còn đạp chân muốn biến thành mèo, như vậy có thể nghe được chút mùi là biết nên đi hướng nào rồi.
" Sư tôn đừng nóng vội " Phong Hề Hành nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Sơ Vân, nhỏ giọng trấn an.
Diễm Sa không dám nói lời nào, ngự kiếm theo sau hai người.
Bởi vì Phong sư đệ không có linh kiếm, nên vẫn như cũ do Lâm tiên quân mang theo. Vốn dĩ đây cũng chỉ là một việc bình thường, hắn cũng không phải chưa từng đi chung với sư tôn.
Nhưng không biết vì sao, nhìn Lâm tiên quân đứng trước Phong sư đệ, Diễm Sa luôn có loại ảo giác... Mặt đỏ tai hồng.
Trong lòng Diễm Sa có việc, trên mặt càng hiện rõ ràng, chỉ thiếu còn chưa viết lên trán mấy chữ thật to: Lòng ta có việc nhưng ta không dám nói.
Phong Hề Hành không dấu vết liếc một cái, lại không thèm để ý. Dù sao với mức độ kiên nhẫn đó của Diễm Sa thì cũng sớm chủ động nói ra mà thôi.
Không còn tung tích của yêu thú mà sắc trời cũng sập tối, mọi người chỉ đành tìm nơi có nguồn nước để ngủ qua đêm.
Diễm Sa cũng không phải ngày đầu màn trời chiếu đất kiểu này, nhanh chóng tìm một thân cây chắc chắn, tính toán dựa vào đây ngủ một đêm là được. Sau đó, hắn lại thấy Phong sư đệ bên kia bắt đầu -------
Ares ( chủ nhà chỉ đăng trên Wattpad và Wp aresofbattle.wordpress.com)
" Sư tôn, ăn linh quả " Phong Hề Hành lấy linh quả từ túi trữ vật ra đưa cho Lâm Sơ Vân.
" Sư tôn, uống chút nước " Phong Hề Hành lấy một túi đưa cho Lâm Sơ Vân.
" Sư tôn, nghỉ ngơi một chút " Phong Hề Hành trải quần áo xuống đất, còn gấp Băng Không Y thành gối đầu đặt lên trên.
Diễm Sa ở một bên xem đến ngây người. Đây là chiếu cố sư tôn hay là chiếu cố đạo lữ? Đại sư huynh còn chưa chăm sóc Nhị sư tỷ được như vậy!
Nhưng mà hai người kia, một người xem việc chiếu cố là hiển nhiên, người còn lại được chiếu cố cũng không thấy có gì không đúng, ngược lại là mình có chút đại kinh tiểu quái*.
* Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to.
Mắt thấy Lâm Sơ Vân được Phong Hề Hành dỗ ngủ, Diễm Sa đưa mắt ra hiệu, tự mình đứng dậy đi ra hồ trước.
Đợi một hồi lâu đến mức Diễm Sa đã bắt đầu hoài nghi có phải Phong sư đệ đem mình rơi vào quên lãng rồi không thì mới thấy Phong Hề Hành từ từ đi tới.
" Ta nói này Phong sư đệ. Ngươi và Lâm tiên quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? " Diễm Sa còn không kịp đợi Phong Hề Hành đi tới đã sốt ruột hỏi.
Phong Hề Hành hỏi lại: " Chuyện gì là chuyện gì? "
" Ngươi không phải là... " Diễm Sa đè nhỏ giọng: " Không phải ngươi ghét hắn sao? Nói hắn ích kỷ, xảo trá, âm hiểm, ngoan độc, sao lại đột nhiên đối xử tốt với hắn thế? Còn có, Lâm tiên quân sao lại đột nhiên không thích Bạch sư đệ. Có phải hắn... Có phải hắn... "
Có phải hắn thích thượng ngươi không?
Diễm Sa hiện tại một bụng đầy nghi vấn.
" Có phải gì? " Phong Hề Hành thấy Diễm Sa ấp a ấp úng, không nhịn được nhíu mày.
Diễm Sa nào dám nói thẳng, hàm hồ đem mấy lời này gạt cho qua: " Ngươi nói rõ ràng trước. Bây giờ ngươi nghĩ thế nào? "
Phong Hề Hành không trả lời, trầm mặt nhìn hồ nước, hắn bây giờ cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Ngay từ đầu, hắn chỉ thấy sau khi Lâm Sơ Vân biến thành mèo còn xem như khiến người ta yêu thích nên muốn cho y sống thêm mấy ngày. Dù sao lúc nào hắn muốn thì cũng có thể giải quyết y.
Huống chi tính cách Lâm Sơ Vân cao ngạo như vậy, khẳng định không chịu nổi cảnh trở thành sủng vật được người khác nuôi. Đây so với việc giết hẳn càng thỏa hận hơn.
Ai nghĩ đến sau khi biến thành mèo, tính cách lại đại biến. Nếu không phải y vẫn nhớ rất nhiều việc, Phong Hề Hành đã sớm hoài nghi Lâm Sơ Vân bị đoạt xác.
Y biến thành mèo vừa ngoan vừa đáng yêu, cùng tên sư tôn độc ác, nham hiểm trong trí nhớ của hắn nửa điểm cũng không giống. Mà trong lòng hắn lại không ngừng không ngừng kéo dài ngày chết của y, vẫn luôn kéo tới hiện tại...
Mình thật sự còn muốn giết Lâm Sơ Vân sao?
Phong Hề Hành đột nhiên có chút hoài nghi, nếu bây giờ ra khỏi Lôi động rồi, không còn trận pháp giám thị, hắn thật sự có thể không chút do dự lừa Lâm Sơ Vân ra khỏi tông môn rồi động thủ sao?
Thấy Phong Hề Hành vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, nghi vấn trong lòng Diễm Sa càng dày đặc. Rốt cuộc không nhịn được nữa, Diễm Sa đến gần Phong Hề Hành, nhỏ giọng hỏi: " Phong sư đệ, ngươi không phải là... Thích thượng Lâm tiên quân chứ? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.