Vì sợ quá nên Thiên Di quyết định tắt dẹp, không xem nữa cậu muốn ám ảnh luôn rồi, đi ra ngoài cũng vừa lúc nắng đã tắt mà nhà chưa mở đèn. Thiên Di bắt đầu quéo quèo queo.
Nhưng thật may ánh đèn đã được mở lên ngay sau đó, thong thả trở lại cậu đi ngang qua cầu thang thì đột nhiên dừng lại, quay đầu ngước nhìn lên cầu thang thì có một bóng trắng lướt ngang. Nhưng thật may đó chỉ là tưởng tượng của Thiên Di mà thôi.
Rùng mình cậu đi qua thật nhanh và đến chỗ phòng khách ngồi xuống, nhìn xung quanh tìm bà Thẩm nhưng không thấy bà, Thiên Di cảm thấy cổ họng có chút khô khan nên đi xuống bếp lấy nước.
Không được phép uống nước lạnh nên cậu ngoan ngoãn uống nước ấm đã được đun sôi để vào bình giữ nhiệt. Uống một ngụm nước làm dịu cổ họng, cậu thấy mình đã đỡ khan tiếng, uống hết ly nước và đi lên phòng.
Bỗng cậu nhớ lại cảnh cậu đã tưởng tượng khi nãy thì có chút rợn người rồi chạy ào lên phòng đóng cửa lại. Mở đèn lên và não cậu vẫn phản chiếu lên những đoạn phim vừa rồi, gần như Thiên Di quên luôn cảm giác mệt mỏi của cái bệnh.
Huhu, biết thế Thiên Di không thèm coi đâu giờ sợ ma quá đi. " - Thiên Di lên giường ngồi chùm chăn kín xung quanh đèn thì vẫn mở.
Cậu cầm điện thoại lên và nhận được một tin nhắn từ Hàng Dương, anh đã biết cậu bị bệnh nên nhắn tin hỏi thăm.
" Bây giờ cũng tối anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-duyen/3735110/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.