🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 * Sáu năm kể từ ngày Thiên Di phân hóa trôi qua *

Mùa đông của sáu năm trước lạnh lẽo đến mức đóng băng trái tim, mùa đông của năm nay liệu rằng sẽ ra sao?

" Mẹ ơi, mẹ nhìn nè, mẹ thấy con treo cái này có đẹp không ạ? " #Thiên Di năm 12 tuổi.

Một vật trang trí màu đỏ có hình chữ Lộc được Thiên Di treo lên trên vách cửa, bàn tay nhỏ bé ngày nào nay đã không còn, thay vào đó lag đôi tay thon dài trong thông thả làm sao.

" Ừm, đẹp lắm, rất đẹp. " - Bà Thẩm cảm thán.

Nụ cười rạng rỡ trong cái lạnh gần tết, Thiên Di với mái tóc đen như ngày nào đang rạng rỡ với những tác phẩm trang trí mình vừa làm xong, ngũ quan hài hòa, nhất là đôi mắt của cậu, nó thật đẹp, sáng rực rỡ và lung linh.

Trong tay của Thiên Di còn một chiếc khăn tay, cậu cầm chắc chiếc khăn miệng không ngừng mỉm cười, lòng đầy vui vẻ.

Sáu năm qua thật yên bình và nhanh chóng, lại thêm một trái tim ấm áp đón chờ ngày xuân mong manh đang đến gần hơn, Thiên Di đi ra ngoài, đến gần cổng chính. Cánh cửa được mở ra có một chàng thiếu niên đứng từ xa như đang đợi chờ ai đó.

Lon ton từng bước chân nhẹ nhàng và lanh lẹ đi tới gần chàng thiếu niên kia, thấy Thiên Di đi lại phía mình, anh cũng bước đến gần cậu hơn, khuôn mặt khiến bao người mê như điếu đổ của anh mỉm cười dịu dàng khi Thiên Di đi lại.

" Em lại không nghe lời rồi, choàng khăn không kín sẽ lạnh đấy. " - Giọng trầm ấm vang lên.

Cái giọng âm ấm phát ra từ miệng chàng thiếu niên, mẫu người cao ráo với mái tóc gỗ nâu, anh đưa tay ra chỉnh chiếc khăn choàng trên cổ của Thiên Di lại cho ngay ngắn và ấm áp hơn.

" Hihi, không có lạnh lắm đâu mà, anh cứ lo quá hong à. " #Thiên Di

" Vậy à, lại bệnh là tôi hỏi tội em đấy nhé. " / Hàng Dương năm 16 tuổi /



Nhận lại tiếng cười tinh nghịch sau lời nói đó, cậu bé nhỏ ngày nào nay đã cao lớn nhiều rồi, gió thoang thoáng thổi sang khiến trời lạnh hơn, Thiên Di rùng mình nhẹ vì sự lạnh lẽo của thiên nhiên.

" Hửm? Ai vừa bảo không lạnh lắm vậy nhỉ? Ai nhỉ? " #Hàng Dương

Thiên Di lớ ngớ giả ngơ trước câu hỏi của Hàng Dương, anh khỏ nhẹ lên trán của cậu một cách đầy cưng chiều.

" Còn giả ngơ? Đứa nhóc nhà em được cưng quá sinh hư rồi phải không? "

" Dạ không có mà. " - Thiên Di bĩu môi.

Sao mà Hàng Dương có thể chống lại được cái sự dễ thương khi Thiên Di bĩu môi kia chứ, đôi má phồng lên như một chú sốc núng nính, trái tim anh tan chảy vì sự đáng iu vô cùng tận này.

" Rồi rồi, em đều đúng, chỉ có tôi sai thôi. " #Hàng Dương

Sự cưng chiều vô điều kiện cùng đôi bàn tay đan xen vào nhau như sưởi ấm, thật nhỏ nhẹ giữa cái lạnh lẽo của thiên nhiên. Một cái nhìn say đắm từ ai và một khuôn mặt ngây thơ từ ai, vẫn đang nắm giữ mật tâm.

Họ đi đến công viên gần đó, nơi các cặp tình nhân đang hẹn hò giữa trời tuyết nhẹ rơi khung cảnh lãng mạn....,trao nhau những cái ôm ấm áp và đôi khi cũng có những nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ ửng vì lạnh.

Đôi bàn tay đan xen vào nhau của Thiên Di và Hàng Dương khiến mọi người chú ý đến hai cậu nhiều hơn, lời xì xào bàn tán về hai cậu, cứ như một cặp đôi nhỏ dễ thương giữa thế giới bao la rộng lớn này.

" Sao mọi người nhìn ta dữ vậy nè? " - Đứa nhỏ Thiên Di hoang mang giữa đám đông khi thấy mọi người chú tâm đến mình.

Sự chú ý của Thiên Di nhìn xuống cái nắm tay ấy, đôi chút ngại ngùng rụt tay về, giấu tay về phía sau lưng cùng với tay còn lại, cậu tự mình nắm tay mình trong sự ngượng ngùng, đôi má hơi ửng đỏ.



Hàng Dương vẫn chưa biết lí do vì sao Thiên Di lại ngại, bàn tay anh trống rỗng khi không còn tay cậu.

" Sao lại cất tay đi? " - Hàng Dương nhíu mày.

" Hả...hả? Không có gì. " - Thiên Di ấp úng cùng với ấp ủ tâm tư ngại ngùng.

Thiên Di ngước nhìn chỗ khác lơ đi cảm giác ngại ngùng đỏ mặt của bản thân, phía này Hàng Dương nở nụ cười bí ẩn trên môi, có phải do lạnh hay không mà sao má của Thiên Di lại ửng đỏ.

Thấp thoáng đằng xa có một xe bán kẹo bông gòn đã va vào tầm ngắm của Thiên Di nhà ta, ánh mắt thích thú và đầy phấn khích với chiếc xe bán kẹo bông gòn và tạo hình con vật dễ thương.

" Chúng ta đi về thôi, trời chuyển lạnh hơn nhiều rồi. " - Hàng Dương biết Thiên Di đang muốn gì nên đánh trống lảng đi về.

" Ah, khoan đã anh ơi. " - Thiên Di đưa tay níu lấy áo Hàng Dương.

Cậu đưa tay chỉ về phía bán kẹo bông gòn ngỏ ý muốn có một cái, vẫn là một đứa con nít thích kẹo ngọt và những thứ dễ thương.

" Em thích à? Vậy thì nắm tay tôi đừng giấu tay đi nữa, tôi dẫn em đi mua. " #Hàng Dương

" Anh... đừng có mà cơ hội. " #Thiên Di

" Ồ? Thế thôi. " - Mặt Hàng Dương đầy gợi đòn.

Thiên Di không nỡ bỏ về khi chưa mua được các bạn gấu kẹo bông nên phụng phịu đồng ý nắm tay Hàng Dương lại như trước.

' Haha, bé con dỗi rồi. '
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.