edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Mỗi người đều có thứ mà mình quý trọng nhất.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên nhớ tới câu nói ấy của cô cô.
Bất kể là người tốt hay xấu đều luôn hết mực bảo vệ thứ mà mình quý trọng nhất, một khi bị người khác xâm phạm ắt sẽ huy động hết mọi lực lượng, không tiếc tính mạng để đòi lại công bằng. Nếu như đổi lại là tôi, mắt thấy thân nhân chịu thảm cảnh như vậy, nhất định sẽ dùng hết quãng đời còn lại để báo thù.
Không riêng gì Hạ Lan Châm, bách tính chịu đủ hiểm họa chiến tranh có ai không có mẫu thân, tỷ muội, huynh đệ…? Trong lòng thiếu niên bơ vơ phẫn nộ kia, mẫu thân và muội muội có lẽ là những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
“Ngươi hiểu sao? Ngươi từng hận chăng?”, ánh mắt hắn u lạnh nhìn gần vào tôi.
Hận, chữ này làm tôi ngơ ngẩn một lúc lâu.
“Ta chưa từng hận ai”, tôi ngước mắt, buồn bã cười một tiếng, “Mặc dù từng bị vứt bỏ, nhưng người kia lại là phu quân của ta, ta không thể hận”.
Hắn yên lặng, ánh mắt thâm trầm tựa như có chút thương hại.
“Hạ Lan Châm, nếu một ngày kia ngươi có thể thống lĩnh đại quân nam chinh Trung Nguyên…”, tôi nhìn thẳng vào hai mắt hắn, “Ngươi sẽ bỏ qua cho phụ nữ, trẻ em và người già Trung Nguyên chúng ta sao?”.
Hắn nghiêng đầu không đáp.
Tôi bình thản nhìn hắn, “Hôm nay ngươi hại ta, không phải là tổn thương người vô tội ư? Cha mẹ ta, ca ca ta cũng sẽ đau khổ thương tâm. Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-de-vuong/77848/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.