Tại nhà Duy lúc này, mẹ Duy nói chuyện với chồng:
- - Anh xem con nó thế nào chứ để mãi như vậy em thấy không ổn đâu.
Bố Duy trả lời:
- - Em đừng lo, những chuyện như thế này em không hiểu được đâu. Tất cả đều là do duyên số, cũng giống như việc hàng năm anh đều theo đoàn đi tìm hài cốt liệt sĩ vậy. Có những điều mà khi mới sinh ra chúng ta đã được ông trời ấn định phải làm. Em cũng đã nghe con kể về câu chuyện rồi còn gì, ngược lại em, anh thấy con trai mình đã lớn thật rồi. Nó biết chịu trách nhiệm với lời hứa của mình, tâm nó rất sáng muốn làm việc thiện.
Mẹ Duy thở dài:
- - Nhưng em sợ tương lai sau này của con sẽ không có kết quả. Bạn bè đi học còn nó ngày ngày ra mộ tâm sự, nói chuyện một mình….Người làm mẹ như em, anh bảo không lo sao được.
“ Cạch “
Cánh cửa mở ra, Duy mừng rỡ chạy vào khoe bố mẹ:
- - Bố mẹ ơi, có chuyện này vui lắm……
Mẹ Duy nhìn con cười gượng gạo:
- - Con sao đấy, có gì vui mà cười tươi thế….Mấy tháng nay mẹ mới lại thấy con vui như vậy.
Duy đáp:
- - Bố mẹ ơi, cây hoa con trồng trên mộ cậu bé nảy lộc rồi. Hôm nay nó đã đâm một chồi non xanh mượt. Con vui quá…
Bố Duy mỉm cười:
- - Con lên phòng đợi bố, lát bố có chuyện này muốn nói với con. Còn mẹ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-bao-hai-nhi/2687071/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.