- - Tao không rõ lý do vì sao nhưng trong giấc mơ hình bóng của đứa bé rất mờ, nó không còn rõ như những ngày đầu tiên nữa. Trong mơ vẫn là đồng cỏ xanh ấy nhưng hôm nay đứa bé chỉ nắm tay tao đi được 1 quãng đường ngắn, trước khi biến mất nó chỉ kịp nói vọng vào không trung: “ Cứu….em….với….em...không...còn….nhiều...thời...gian...em….muốn...gặp...mẹ…”
Tùng lạnh toát sống lưng, Duy tiếp tục:
- - Chắc vì một lý do nào đó mà linh hồn đứa bé sắp phải biến mất. Bố tao có nói đến 1 chuyện, đó là những linh hồn không ai thừa nhận, họ bơ vơ không được siêu thoát. Nếu trong khoảng 3-5 năm mà linh hồn đó vất vưởng thì sẽ biến thành ma đói, quỷ khát rồi dần dần tạo nghiệp, vô định giữa cõi trần lẫn cõi âm…..Đến một ngày Quỷ Sai bắt được đày xuống địa ngục, luận theo tội mà có thể sẽ không thể siêu sinh. Mày có thể tưởng tượng những linh hồn đó như những người ăn mày, vô gia cư đầy khốn khổ. Họ không có nhà, không có nơi để về, lang thang khắp mọi nơi để cầu thực. Nhưng với linh hồn người chết còn khổ sở hơn nhiều lần bởi họ vốn dĩ đã chết, cái chết ai cũng nghĩ là kết thúc tất cả, nhưng với những linh hồn không được thừa nhận sau khi chết họ lại bắt đầu một kiếp đày ảy địa ngục trần gian khốn khổ vạn lần. Nhất là đây nó mới chỉ là một đứa bé….Chúng ta phải giúp nó hoàn thành ước nguyện đó là được gặp lại mẹ một lần nữa.
Tùng gật đầu, sau khi nghe xong câu chuyện của Duy, Tùng cảm thấy bản thân thật may mắn khi được mẹ sinh ra và được nuôi nấng đến tận bây giờ. Vậy mà những năm qua Tùng cũng đã than trách mẹ mình rất nhiều. Tùng nhận thấy ở trên đời này chưa cần nhắc đến những linh hồn khốn khổ kia, ngay đến trong xã hội cũng đã có những cám cảnh cuộc đời còn bất hạnh hơn bản thân mình rất nhiều. Có thể nhìn lên ta không bằng ai nhưng khi lặng lẽ cúi xuống chúng ta sẽ thấy ta còn sung sướng hơn rất rất nhiều người. Tùng rơm rớm nước mắt bởi ngay lúc này Tùng cũng chỉ mong được gặp lại mẹ một lần để nói với mẹ câu:
“ Mẹ ơi, con xin lỗi.”
Nhưng đã quá muộn, tất cả mọi chuyện giờ chỉ còn là quá khứ. Tuy vậy đúng như Duy nói, khi bạn đã đục một cái lỗ trên tường và nhìn vào trong đó, vô tình bạn thấy những thứ không nên thấy, mặc cho bạn đã bịt cái lỗ đó lại nhưng những thứ đó vẫn dõi theo bạn ở phía đằng sau. Đại loại trong chuyện này khi đã bước chân vào ngôi nhà, bạn phải giúp đỡ một linh hồn đáng thương với mong ước tưởng chừng nhỏ nhoi nhưng vô cùng khó khăn. Tùng nắm chặt bàn tay lại rồi quả quyết:
- - Đúng vậy, chúng ta phải giúp nó. Đứa bé còn cho mày biết thêm điều gì nữa không..?
Duy lắc đầu:
- - Không, những thông tin lặp đi lặp lại nhưng rất vỡ vụn không có liên kết. Có lẽ linh hồn của nó đang yếu dần đi từng ngày, đó là lý do vì sao ba ngày vừa qua tao không còn mơ thấy gì về nó cả. Cũng như ngôi nhà này những ngày qua không xảy ra điều gì lạ lùng…..Tao nghĩ thời gian của nó không còn nhiều, chắc mày nghĩ nếu vậy chúng ta có thể bỏ mặc nó và kết thúc chuyện này tại đây nhưng tao không thể. Với con người lời hứa là quan trọng nhất, điều đó còn thiêng liêng hơn khi lời hứa đó ở trước vong linh của người đã chết. Bởi vậy dù nhanh hay chậm, phải mất bao nhiêu thời gian đi nữa tao cũng phải thực hiện điều đã hứa.
Tùng cau mặt khẽ gắt:
- - Đừng có nói bậy, nếu như là tao trước đây thì mày đã nói đúng. Nhưng bây giờ tao cũng nghĩ mình có trách nhiệm trong chuyện này. Tao là người đã đốt con búp bê kia, lẽ ra tao phải trả giá cho điều đó nhưng nhờ mày nên tao vẫn sống, đây là lúc để tao chuộc lại lỗi lầm. Không phải một mình mày mà chúng ta sẽ cùng nhau giúp đứa bé thực hiện mong ước của mình.
Duy nhìn Tùng cảm động vô cùng, trong những lúc như thế này thì bạn bè là điều tồn tại quan trọng và quý giá nhất. Tùng hỏi tiếp:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]