- - Chúng ta không xong rồi, nó...nó còn kinh khủng hơn con búp bê nhiều lần….Chính nó, chính nó là thứ đã gây ra tất cả mọi chuyện, nó ám ảnh tất cả những ai từng sống trong ngôi nhà đó. Đó cũng chính là lý do vì sao cô gái hàng xóm đã cảnh báo tao: “ Hãy rời khỏi ngôi nhà đó ngay. “
Tùng và Hữu vẫn chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa trong từng câu nói của Duy, ban nãy cả hai bỏ chạy là bởi vì nhìn thấy con búp bê trong balo Duy, con búp bê giống với con búp bê đã bị Phước đốt cháy mấy ngày trước. Nhưng Duy cứ luôn miệng nhắc đến “ nó “ trong khi “ nó “ là ai thì vẫn còn là một bí ẩn. Không chịu nổi sự tò mò Tùng hỏi lại:
- - Lúc ở nhà mày có nói thằng Phước bị tai nạn là do đã đốt con búp bê….Nhưng rốt cuộc mọi chuyện là thế nào..? Tại sao mày nói tao vẫn chẳng hiểu gì cả..?
Hữu chen vào:
- - Nhà...nhà...đó,,,có ma...ma….thật hả..?
Duy ngồi im lặng một lúc, sau khi trấn tĩnh lại, đầu cũng đã bớt đau hơn Duy bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện mà Duy âm thầm tìm hiểu được trong thời gian qua. Duy nói:
- - Trước tiên phải nói về ngôi nhà mà chúng ta đang thuê, đã bao giờ chúng mày thắc mắc tại sao một ngôi nhà ba tầng, đầy đủ tiện nghi như thế mà chủ nhà lại đồng ý cho chúng ta thuê với cái giá rẻ bèo không..? Nội những đồ vật trong ngôi nhà cũng đã đáng giá gấp trăm lần nếu như chúng ta có ý định xấu thuê nhà rồi mang đồ đi bán. Đằng này chỉ với 6 tháng đặt cọc, bà ta đã cho chúng ta toàn quyền sử dụng ngôi nhà, thậm chí còn không thèm đến kiểm tra xem tình hình ra sao..? Đó là bởi vì ngôi nhà đó bỏ không cũng không ai dám thuê, tại ngôi nhà có một lời đồn đại về ma quỷ…
Tùng nghe không bỏ sót một chữ, Tùng hỏi:
- - Lời đồn gì..?
Duy tiếp tục:
- - Trước đó ai ở thì tao không biết, nhưng theo lời bà cụ nhặt rác nhà ở tận cuối con đường đất trong ngõ thì tao được biết chủ nhà này, cũng chính là anh trai của bà An từ bên Đức quay về Việt Nam sống đã từng ở đây mấy tháng, kết quả là con gái của ông ta đang từ bình thường trở nên điên loạn, thậm chí cả vợ ông ta cũng đã suýt chút nữa tự tử từ trên sân thượng. Cuối cùng cả gia đình đã phải quay trở lại Đức, hiện nay không rõ ra sao.
- - Rời khỏi đó ngay, chúng ta không được ở đó nữa. Hiện tại đây là cách duy nhất, tất cả những người từng sống trong ngôi nhà đều đã phải bỏ đi. Trước khi có chuyện gì xảy đến chúng ta phải đi ngay nếu không sẽ quá muộn.
Tùng đáp:
- - Vậy….vậy...còn đồ đạc...sách, vở nữa…….Nhưng có một chuyện tao thắc mắc, đó là tại sao người dân quanh lại không cảnh báo cho chúng ta biết.?
Duy thở dài:
- - Họ cũng không hẳn là xấu đâu, nhưng bà An ở đây cũng không phải là người hiền lành, bà ta cho vay nặng lãi. Có lẽ bà ta đã đe dọa dân quanh đây không ai được bép xép về ngôi nhà, hoặc cũng có thể dân họ sợ nếu tiết lộ điều gì họ sẽ gặp họa. Tao nghe bà cụ kể mấy nhà gần đó có kháo nhau cứ nửa đêm họ lại nghe thấy tiếng khóc, rồi lắm hôm trước khi chúng ta đến thuê nhà, đến tầm 1-2h sáng điện bên đó lúc bật, lúc tắt mặc dù nhà không có ai. Còn chuyện tại sao bà An cho chúng ta thuê rẻ mà không sợ bị mất đồ bởi ngoài việc gia chủ bị ma ám ra thì còn một tên trộm lẻn vào thó đồ, đồ chưa lấy được hôm sau đã thấy nằm giữa hiên nhà với đôi chân bị gãy. Tên trộm khai bị ngã cầu thang nhưng hắn có nói thêm hắn bị một thứ gì đó đẩy. Với những chuyện này thì việc không ai muốn liên lụy là điều có thể hiểu được. Đồ đạc không quan trọng bằng tính mạng, cũng nhân dịp trường được nghỉ 2 tuần, theo tao tạm thời chúng ta nên quay về nhà. Tao sẽ tìm sự giúp đỡ từ bố tao, tuy những chuyện này khó giải thích cơ mà cẩn tắc vô áy náy.
Hữu vội vàng đồng tình ;
- - Thằng Duy nói đúng đấy, giờ nói tao mới sợ, hôm thằng Phước bị tai nạn nhìn vũng máu trên đường tao lại nhớ đến cái cảnh bẫy con mèo. Về, về nhà thôi….giờ có cho tiền tao cũng không ở đó đâu….
Hữu là người sợ ma nên nghe Duy nói vậy sẽ đồng ý ngay, nhưng Tùng thì khác, giống như Phước, Tùng cũng không tin vào mấy chuyện ma quỷ. Mặc cho Duy đã phân tích từng chút một nhưng Tùng vẫn chỉ cho đó là suy luận không có căn cứ, Tùng miễn cưỡng chấp nhận:
- - Ừ thì về quê cũng được, nhưng tao vẫn phải quay lại đó lấy đồ đạc, cả xe máy nữa. Chẳng lẽ để hết lại à..? Tao vẫn chưa tin chuyện này đâu, trước mắt tao sẽ lên Hà Nội thăm thằng Phước đã, chúng mày có đi không..?
Hữu ngập ngừng, còn Duy thì nói:
- - Mày đi thăm đi, tao về nhà tìm bố. Tao biết chuyện này kể ra rất khó tin, nhưng tao tin vào linh cảm của mình.
Hữu nói với Tùng:
- - Mày có thể không tin nhưng mày giải thích xem tại sao con búp bê đó lại ở trong balo thằng Duy, nó bị đốt rồi cơ mà..?
Tùng nhếch mép cười:
- - Búp bê loại đấy người ta sản xuất cả nghìn con, hơn nữa…..biết đâu có người tự kiếm con búp bê rồi dựng lên câu chuyện để làm trò vì một mục đích nào đó. Thằng Phước bị tai nạn là do nghe điện thoại không chú ý đường, đừng nghĩ chỉ vì một câu chuyện ma nhảm nhí có thể thay đổi được hoàn cảnh. Bố mày là thầy cúng phải không Duy…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]