- - Thì tối qua, lúc lên phòng xong tao có nghe thấy tiếng mèo kêu, không rõ là mèo kêu bên ngoài hay là trong nhà mình. Đúng không Phước..?
- - Thôi đi ăn sáng, từ sau tao không trêu thế nữa. Có ai biết là mày sợ ma như vậy đâu. Nếu mà còn sợ hay mày thử bảo thằng Duy nhờ bố nó làm cho một đạo bùa trừ ma tránh tà xem sao.
Nghe Phước nói cũng có lý, Hữu gật đầu tán thành luôn. Hôm đó trời nắng đẹp, cơn mưa rào dai dẳng ngày hôm qua dường như lại là một thuận lợi khi mà nước mưa như muốn giúp 4 cậu thanh niên rửa sạch tất cả mọi thứ như sân vườn, cây cối. Giàn gấc sau cơn mưa trở nên xanh mướt đầy sức sống. Duy cùng những người bạn của mình cuối cùng cũng chuyển được hết đồ đạc ở chỗ cũ đến ngôi nhà mới khang trang, rộng rãi. Cả bọn hăng say dọn dẹp lắm, đồ đạc bị phủ bụi thì nay sạch bong, sáng bóng. Nồi niêu, xoong chảo, dụng cụ nấu ăn cũng được rửa ráy cẩn thận, tủ lạnh, máy giặt, đồ điện mà chủ cũ để lại vẫn còn hoạt động tốt. Mọi thứ quá tuyệt vời cho một cuộc sống tự lập xa gia đình của các bạn trẻ. Bốn phòng ở chia đều cho 4 người, phòng ai người nấy tự dọn dẹp. Vì đều là những người bạn quen biết nhau từ trước, cũng ở cùng xóm trọ cũ nên cả bọn khá tự nhiên và hòa đồng. Ý tưởng tìm nhà như này để thuê là của Phước. Bởi Phước có một người anh học đại học trên Hà Nội, ông ấy cũng thuê luôn một cái nhà như này rồi ở chung với mấy người bạn. Một người thuê thì đắt nhưng mấy người chung nhau tiền vào thì lại là rẻ mà ở thoải mái, yên tĩnh không bon chen nơi xóm trọ đông đúc. Quả thực thuê được ngôi nhà thế này với cái giá 2tr5 một tháng đúng là quá hời. Phòng vệ sinh của cả ba tầng đều được chùi rửa thơm phức. Duy và Hữu ở hai phòng dưới tầng 2, còn Phước với Tùng ở trên tầng 3. Tối đó cả 4 thằng tập trung nấu một bữa cơm gọi là mừng nhà mới. Trường chưa nhập học nên thời gian này cả bọn vẫn khá rảnh, tính ra thì năm nay cũng đã là năm 2 cao đẳng, vậy mà chưa thằng nào có bồ. Tìm nhà có không gian riêng tư cũng là một cách mà ba thằng kia kiếm ghẹ.
Phước rót bia rồi đứng lên đầu têu:
- - Nào, mừng nhà mới, chúc cho anh em chúng ta vào năm 2 sẽ kiếm được gấu...ấu….ấu….Trong năm nay sẽ quyết tâm làm cái lễ hạ chày.
Cả bọn cười sặc sụa, Tùng đế thêm:
- - Năm nhất chúng ta là gà, năm nay gà sẽ đi mổ thóc. Mà này, hôm trước nhé, tao vào trường thấy mấy em xinh xinh chắc là đến xem trường hay sao ấy. Cao Đẳng Du Lịch nên toàn gái xinh mày ạ. Chả nhẽ không vớt được 1 em.
- - Riêng thằng này chắc không dám đi chơi tối, các cụ bảo qua 9h là đến giờ ma quỷ riễu đường đấy. Yếu bóng vía là dễ gặp ma lắm….Ha ha ha.
Hữu không dám nói gì, bởi đúng thật là Hữu chẳng dám ra khỏi nhà buổi tối. Không biết Hữu đã từng thấy ma chưa nhưng Hữu thực sự bị ám ảnh bởi ma quỷ, nhắc đến từ ma thôi là cũng thấy sợ rồi.
- - Thế mày thử nhờ bố mày làm cho tao một lá bùa trừ ma có được không..?
Duy cười phá lên:
- - Mày lại nghe thằng Phước nói linh tinh phải không..? Bố tao chỉ là thầy cúng bình thường thôi, cũng gọi là biết xem hướng với nọ kia nhưng ông có làm bùa làm phép gì bao giờ đâu. Mày đừng có nghe thằng đấy nói bừa.
Mặt Hữu hơi xị xuống, Hữu hỏi:
- - Này, thế mày có tin là có ma không..? Bố làm thầy cúng chắc mày cũng phải biết một chút gì về tâm linh chứ nhỉ..?
Duy trầm ngâm một lúc rồi khẽ đáp:
- - Tin thì không hẳn, nhưng nhìn người ta đến nhà nhờ bố tao cúng vái này nọ thì tao nghĩ chắc là phải có gì đó thì họ mới tin như thế. Mà mày đừng nhầm, tao không phải là con ruột của bố tao đâu. Bố mẹ tao đúng là người đã nuôi tao từ hồi tao còn nhỏ xíu à, nhưng là do ông nhặt tao ở một gốc cây trong công viên.
Hữu tròn mắt ngạc nhiên vì không ngờ Duy lại kể chuyện này với mình, nhưng Duy mỉm cười:
- - Có gì đâu, chuyện này tao cũng mới biết cách đây 2 năm, bố mẹ tao bảo tao lớn rồi nên cần biết sự thật. Tuy tao chưa từng gặp ma nhưng tao tin thế giới này có những điều kỳ lạ mà mình không biết. Bố tao có kể lại rằng, hôm đó trời chuẩn bị mưa thì đột nhiên ông nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, mà là giọng trẻ con, ông mới đi theo nó thì được dẫn đến công viên. Lúc đó thì đứa trẻ ấy biến mất, cũng đồng thời tao khóc thét lên. Và ông bế tao về nuôi, bởi vì bố mẹ tao cũng không thể có con nên cả hai người thương tao lắm. Họ luôn coi tao là món quà mà ông trời dành cho họ. Mà mày đừng nghĩ bố tao là thầy cúng lừa đảo, ông cúng cho mọi người không đòi hỏi tiền nong, chủ nhà đưa bao nhiêu lấy bấy nhiêu à.
- - Ừ thì tao nghe bố kể vậy, bố còn bảo nhìn đứa trẻ đến gọi ông giống hệt tao. Ông biết xem tướng nên còn nói lúc mở cái chăn quấn người tao ra còn có một vầng sáng nữa cơ. Mà không biết tao bị đặt ở đó từ bao giờ, công viên cũng có người qua lại mà chẳng ai thấy, tao cũng chẳng khóc cho đến khi bố tao đến. Ông còn nhớ rõ, bế tao về nhà xong thì trời mưa to.
- - Tao cũng không biết, bởi tao còn chẳng biết họ thế nào….Nhưng tao không nghĩ nhiều bởi tao may mắn còn sống, hơn nữa bố mẹ tao rất thương tao. Còn bố mẹ đẻ…..có thể tao sẽ tha thứ cho họ. Mà thôi, tắt điện đi ngủ đi….Hôm nay uống hơi nhiều nên tâm sự nhiều quá.
Đèn trong phòng tắt tối thui, hai cậu thanh niên sau cuộc nói chuyện đã chìm vào giấc ngủ.
12h đêm, khi mà mọi thứ trong ngôi nhà đã trở nên im ắng không một tiếng động thì trên bậc cầu thang đang hiện ra một cái bóng nhỏ màu trắng, trần như nhộng vẫn đang ngồi một chỗ, không biết trong ngôi nhà lúc này có ai nghe thấy hay không nhưng vang vọng đâu đây là những tiếng khóc u buồn:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]