Edit: Thanh Hưng
"Tại sao lại là anh?" Sau khi Trần Môi thấy người đến là Tả Sâm thì vui sướng không lời nào có thể diễn tả được. Điều này làm Tả Sâm không khỏi ngượng ngùng: đây là một đóa hoa rung động nhất trong vườn hoa ngày xưa, thoạt nhìn vui tai vui mắt, nhưng nhìn lâu cũng không chán, đây là một người phụ nữ đối với anh không gần không xa, có phần có tấc, lệ thuộc vào anh, cũng cho phép anh là chính mình, thế nhưng mà anh lại vứt bỏ cô ta, mà lại còn đang tính toán làm cách nào để cho cô ta chủ động rời khỏi cuộc đời anh.
"Đây là “Trái phải địa sản”, cho nên anh ở nơi này coi như hợp lý chứ?" Tả Sâm đưa tay, mời Trần Môi ngồi lên ghế sa lon, mà anh lại đứng ở đối diện với cô ta, dựa lưng vào bàn làm việc.
"Nhưng “Trái phải địa sản” to lớn như thế, em không có hy vọng xa vời có thể gặp được anh, hơn nữa, em còn tưởng rằng, người em gặp được sẽ là chủ tịch Tả." Trần Môi giữ thăng bằng hai vai, khép hai đầu gối lại, hơi vểnh mặt lên nhìn Tả Sâm, rất thành kính, rất kiều mỵ.
"Em là người thông minh," Sally bưng tới hai chén cà phê, Tả Sâm tiến lên đón, vượt lên trước nhận lấy, lại phong độ đưa ly cho Trần Môi: "Em biết, vị trí người đại diện, không phải là em."
Tay Trần Môi khẽ vung làm cà phê trong ly sóng sánh: "Có lẽ, anh chưa từng cho rằng em thông minh. Hoặc căn bản anh cho là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghieng-nguoi-gap-dinh-menh/2177370/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.