Edit: Thanh Hưng
Đinh Lạc Lạc mở cửa nhà ra, chỉ thấy Nguyên Vi đứng ở cửa, cùng với ông Hanh ông Cáp Tả Sâm và Trịnh Âu Dương đang giơ lên bao lớn bao nhỏ, nhất thời không rõ chân tướng, vì vậy khăn giấy đang nắm ở trong tay để lau nước mắt bồng bềnh rơi xuống đất, lại vì thế nên chóp mũi bị cô ấy khóc đến đỏ bừng bại lộ rõ ràng trước mặt ba người.
Nguyên Vi liếc mắt: "Trời ạ, Lạc Đà, cậu quả thật giống như là vai hề, thật không hiểu đường đường Tả công tử làm sao sẽ mê muội cậu như thế." Nói xong, Nguyên Vi đi vào cửa, đàng hoàng ngã xuống giường: "Ai, không có chỗ ở cố định mà."
Trịnh Âu Dương lặng lẽ xách theo hành lý của Nguyên Vi đi vào, mà Tả Sâm lại buông tay, quăng hai bọc lớn nhỏ của Nguyên Vi lên trên đất. Anh rảnh tay, nắm hai vai Đinh Lạc Lạc: "Không phải em nói với cha là em không dễ bắt nạt sao? Kết quả lại trốn về khóc thành như vậy?"
"Sâm, em thật hối hận." Nước mắt Đinh Lạc Lạc giống như Trường Giang và Hoàng Hà vỡ đê: "Em quá xúc động rồi, ba (di-da-l-qy-do) anh ông ấy sẽ không tha thứ cho em đúng không? Em làm ông ấy tức giận như thế, có thể làm tổn thương thân thể ông ấy không?"
"Yên tâm, ông ấy sẽ sống lâu trăm tuổi." Tả Sâm ôm Đinh Lạc Lạc: "Em không sai, là anh sai rồi, là anh để cho em bị bắt nạt."
Nguyên Vi nhất thời như cá chép từ trên giường nhảy lên: "Oa, Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghieng-nguoi-gap-dinh-menh/2177361/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.