Edit: Thanh Hưng
Nguyên Vi ngồi ở một gian phòng tên là "Thải Hồng" trong quán bar, nhìn ban nhạc bốn thành viên tóc dài trên đài vừa hát vừa phất mái tóc như cây lau nhà của mình, nhìn một chút, mình cũng theo đó gật gù hả hê rồi. Nguyên Vi hỏi Trịnh Âu Dương bên cạnh: "Đây là bài hát anh viết?" Đầu Trịnh Âu Dương như một viên kẹo đường cũng giống như gõ mõ gật lên gật xuống: "Đúng vậy, rất tuyệt chứ?" Nguyên Vi nghe không hiểu gì, chỉ là cũng phụ họa nói: "Rất tuyệt, thật sự rất tuyệt." Nguyên Vi nhìn ra dòng máu chảy trong người Trịnh Âu Dương đều là âm nhạc.
Trong quán bar có người vung cánh tay hô to, Nguyên Vi che lỗ tai lại, nghĩ thầm: trường hợp này có thể sục sôi hơn cô kí tặng sách bán ra nhiều. Chữ viết có sâu cay hơn nữa cũng vẫn là nghệ thuật hàm súc.
Đột nhiên, ánh đèn trên đài tối sầm lại, một khúc ca sục sôi ngưng lại thay vào đó là một bài hát dịu dàng như dòng suối nhỏ róc rách. Đầu mõ Trịnh Âu Dương cũng không gõ nữa: "Đây là bài hát tôi viết cho mẹ tôi." Nguyên Vi vểnh tai nghe, hỏi: "Có phải tên là “Hãy để chúng ta quên đi quá khứ” hay không?" Nguyên Vi nhớ, cô đã từng thấy trong nhạc phổ của Trịnh Âu Dương một bài này: hãy để chúng ta quên die,nda;nl/equ%ydo@n đi quá khứ, người tốt nhất qua, tôi cũng vậy cứ thế mà qua. Hãy để chúng ta quên đi quá khứ, không quan tâm anh trôi qua có tốt hay không. Nguyên Vi cũng nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghieng-nguoi-gap-dinh-menh/2177287/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.