Sau khi Trương Gia Minh trốn khỏi ma trảo của người đẹp âm nhạc thì liên tiếp giải thích với Đinh Lạc Lạc: "Lạc Lạc, em phải tin lqd,than;hh@ưng tưởng anh, anh không thích cô ấy. Lạc Lạc, em nhất định phải tin tưởng anh." Đinh Lạc Lạc dùng ánh mắt quét Trương Gia Minh từ trên xuống dưới, thế nào cũng vẫn cảm giác anh ta chỉ là một cọng cỏ trên thảo nguyên, một hạt cát trong sa mạc. Trương Gia Minh nhất thời không cẩn thận lại liếc thấy người đẹp âm nhạc. Một đôi mị nhãn của cô ấy giống như là bắn ra dòng điện nghìn vôn làm cho anh ta run rẩy. Đinh Lạc Lạc lại bị Trương Gia Minh kéo ra khỏi hội trường dạ vũ, Trương Gia Minh nói: "Đi thôi, chúng ta đi thôi."
Bước chân của Đinh Lạc Lạc lúc nhanh lúc chậm, Trương Gia Minh thỉnh thoảng ở phía trước cô, thỉnh thoảng lại đi phía sau cô. Đột nhiên, Đinh Lạc Lạc bắt tay Trương Gia Minh: "Anh muốn hôn em không?" Trương Gia Minh lại phát ra một chữ "A", Đinh Lạc Lạc phiền lòng: "A cái gì? Bảo anh hôn thì hôn đi."
Càng đến gần "Thiên Viên" thì Đinh Lạc Lạc lại càng phiền lòng. Đôi môi của cô nóng như thiêu như đốt, tiếng gió bên tai cực kỳ giống hô hấp của Tả Sâm. Cô đứng trước mặt Trương Gia Minh ngước đầu nói: "Hôn em đi." Trên trán Trương Gia Minh toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, bị gió thổi lảo đảo muốn rơi xuống: "Lạc Lạc, anh, anh thích em." Vừa nói anh ta vừa nhắm hai mắt lại, một mái đầu như vật rơi tự do đáp xuống, chu miệng trực tiếp xông về phía trán Đinh Lạc Lạc, ba một tiếng, hôn một cái.
Đinh Lạc Lạc cực kỳ hài lòng, một hớp này của Trương Gia Minh hiển nhiên là một gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa hừng hực trong nội tâm cô. Đinh Lạc Lạc đang muốn cúi người chào tạm biệt lại thấy bên cạnh lao die/nda,nl>equ]ydo#n ra một bóng đen, bóng đen lại vung mạnh ra một quả đấm, mà quả đấm cứ thế rơi xuống chính giữa má trái của Trương Gia Minh. Trương Gia Minh hét thảm một tiếng, ngã xuống đất co quắp.
Hai tay Đinh Lạc Lạc che miệng nhìn về phía bóng đen. Khuôn mặt bóng đen trắng bệch, vẻ mặt như hung thần ác sát, chỉ là, ngũ quan lại hoàn toàn giống thầy Tả của cô.
"Tả, Tả Sâm?" Đinh Lạc Lạc lắc mình một cái biến thành tiểu nói lắp. Tả Sâm không nhìn về phía Đinh Lạc Lạc, ngược lại chạy về phía Trương Gia Minh. Anh đang muốn nhấc chân thi triển một chiêu "Đá bóng" thì Trương Gia Minh đã bình tĩnh lại, hai tay ôm quyền, trong miệng la lên: "Tráng sĩ tha mạng, tráng sĩ tha mạng." Tả Sâm mềm lòng chân nhũn ra, sải bước đi qua, lên xe.
Lần này, đổi lại là Đinh Lạc Lạc la lên: "Tả Sâm, Tả Sâm." Chỉ là, nghe vào trong tai người khác thì tiếng la của Đinh Lạc Lạc chỉ giống như là tiếng gào thét của con muỗi. Nhìn xe Tả Sâm nghênh ngang rời đi, Đinh Lạc Lạc hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống. Đây là lần đầu tiên sau khi cha mẹ qua đời cô lại một lần nữa trải qua cảm giác trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trương Gia Minh đáng thương chỉ có thể trơ mắt nhìn Đinh Lạc Lạc chạy về nhà. Anh ta nhúc nhích mấy cái, vặn vẹo giãy giụa đứng lên che má trái sưng to trở về nhà.
Tả Sâm trực tiếp xé rách váy ngủ của Trần Môi vứt cô ta lên giường. Mặc dù Trần Môi bất động thanh sắc nhưng nội tâm lại rối loạn. Người đàn ông này một bụng lửa giận. Người đàn ông này mang lửa giận từ chỗ nào tới đây? Tả Sâm đè lên Trần Môi, gặm nuốt cổ của cô ta. Đinh Lạc Lạc, người phụ nữ lẳng lơ này, cô không xứng nói yêu với anh, cô không xứng. Cô và Trần trái cây này giống nhau đều là một loại hàng hóa, giống nhau đều là diễn viên hạ lưu. Không, Đinh Lạc Lạc cô cũng không xứng so sánh với Trần trái cây này, cô dối trá, cô là kỹ nữ còn muốn ôm đền thờ trinh tiết. Tả Sâm nghĩ đến hai chữ "Kỹ nữ" thì cứng ngắc lại ở trên người của Trần Môi. Anh vạn vạn không ngờ, chỉ là một Đinh Lạc Lạc lại có thể chọc tức anh đến mức không lựa lời mà nói nữa rồi.
Hai chân Trần Môi quấn lên hông của Tả Sâm, trong miệng nức nở rên rỉ. Cô ta hàm hồ nói: "Em là của anh, em là của một mình anh." Khóe miệng Tả Sâm kéo ra một nụ cười. Rất tốt, rất tốt.
***
Vừa rồi là Tả Sâm lái xe, cứ đi cứ đi lại không tự giác đi đến "Thiên Viên". Chỉ là, Nguyên Vi lại không giống thế. Bất kể cô tự giác hay không tự giác, cô đều không tránh được phải đi qua cửa nhà Trịnh Âu Dương.
Nguyên Vi mới vừa từ biệt mái tóc nổ tung đổi sang mái tóc thẳng chỉ vừa dài qua tai hiền lành chân thật. Lúc về nhà đi qua cửa nhà Trịnh Âu Dương, hai tay giữ chặt đầu của mình không để mình nhìn loanh quanh nhưng cố tình cửa nhà Trịnh Âu Dương lại mở ra. Lần này, Nguyên Vi không thể nhịn được nữa. Cô hất đầu, lắc lắc mái tóc mới của mình, đồng thời cũng nhìn thấy cô gái kỳ quái đã gặp lúc trước đi ra từ nhà Trịnh Âu Dương.
Trịnh Âu Dương đi theo sau lưng cô gái kia, dừng bước ở cửa, dặn dò: "Trực tiếp về nhà, đừng để anh lo lắng." Cô gái kẹo đường kia hết gật đầu lại gật đầu, đầu to mà người nhỏ gần như mất ổn định. Nguyên Vi buồn bực đi lqđ.than.hh.ưng về nhà mình, trong lòng hô hào: Âu Dương, mau gọi em lại, mau gọi em lại. Đáng tiếc, Trịnh Âu Dương rầm một tiếng đóng cửa, rung đến mức lục phủ ngũ tạng của Nguyên Vi rơi tan tác. Nguyên Vi dừng bước, nổi trận lôi đình: Ai ôi? Chiếm được thân thể của cô nãi nãi tôi lập tức giả bộ không nhận ra? Kia là người phụ nữ chó má nào, có cái gì cần lo lắng?
Bên kia, Trịnh Âu Dương đang híp mắt hồi tưởng: Ai? Người phụ nữ có mái tóc thẳng qua tai mới vừa ở cửa kia sao lại có chút quen mặt? Rốt cuộc là giống ai nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]