Edit: Thanh Hưng
Ba ngày Nguyên Vi không nghe thấy tiếng trống, cảm thấy trái tim mình càng đập càng vô lực. Cô đi xung quanh cửa phòng tha.nhh?ưng;lqđ nhà hàng xóm hấp dẫn, theo chiều kim đồng hồ đi một vòng, ngược chiều kim đồng hồ lại đi một vòng. Cửa phòng nhà hàng xóm đóng chặt, rèm cửa sổ cũng khép chặt, một khe hở cũng không có. Nguyên Vi dính lỗ tai vào trên cửa chính, bên trong phòng vô cùng im ắng. Chẳng lẽ, anh ta chuyển đi rồi? Nguyên Vi chợt cảm thấy trời đất mù mịt, nửa đời sau không còn niềm vui thú nữa.
Nghĩ như vậy, Nguyên Vi đùa giỡn đập tay vào trên cửa chính nhà hàng xóm, vừa đập còn vừa nghĩ: không...đừng vứt bỏ tôi. Lúc cửa mở ra từ bên trong thì bàn tay Nguyên Vi gần như đập lên mặt người kia. Nguyên Vi giật mình hóa đá. Hàng xóm khêu gợi đứng ở trước mặt của cô ấy, đầu cúi thấp, thân thể mềm mại giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mà anh ta cũng thật sự ngã xuống. Nguyên Vi thét lên theo bản năng tiến lên đỡ anh ta, đôi tay nhỏ bé chân chân thật thật sờ lên cánh tay của anh ta. Nguyên Vi lại theo bản năng nuốt từng ngụm nước bọt, cơ thể cũng theo anh ta ngã xuống. Anh ta ngất đi, làn da rất nóng. Nguyên Vi vỗ vỗ mặt của anh ta: "Này, tỉnh tỉnh, này." Mà thái độ của anh ta trước sau như một: mặc kệ.
Nguyên Vi kéo hàng xóm như cây lau nhà tới trên giường. Cũng may, cái gọi là giường của anh ta chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghieng-nguoi-gap-dinh-menh/2177235/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.