Edit: Thanh Hưng
Đinh Lạc Lạc đi tới đi lui ở trong phòng, thỉnh thoảng liếc về phía tủ âm tường, chỉ sợ có một người đàn ông đột nhiên chui ra. Gọi điện thoại cho chỗ sửa chữa của nhà trọ thì không có ai nhận, Đinh Lạc Lạc rất buồn bực.
Tả Sâm không để cho Đinh Lạc Lạc thất vọng, anh thật sự lại chui ra, ngay cả cửa cũng không gõ. Đinh Lạc Lạc cảm thấy trái tim mình lqd sẽ không chịu nổi mất. Tả Sâm đi ra khỏi tủ âm tường của Đinh Lạc Lạc: "Còn chưa biết tên của cô. Tôi tên là Tả Sâm." Đinh Lạc Lạc ôm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Đinh Lạc Lạc." Tả Sâm gật đầu một cái, hỏi: "Cô gọi điện thoại cho ai?" Đinh Lạc Lạc lại cà lăm: "Sửa, sửa chữa. Chỉ là không có ai nhận." Tả Sâm nhíu nhíu mày, dí sát mặt mình lại gần mặt của Đinh Lạc Lạc: "Cô...cô nói chuyện, là, không phải là có vấn đề chứ?" Mặt Đinh Lạc Lạc lại đỏ lên, trái tim làm việc quá tích cực, máu không có chỗ nào lưu thông nên dồn hết lên mặt. Đinh Lạc Lạc nói: "Không có, không thành vấn đề." Tả Sâm cười to: "Thật không biết, tên cô là Đinh Lạc, hay là Đinh Lạc Lạc." Đinh Lạc Lạc nóng lòng: "Lạc Lạc, hai, hai chữ Lạc."
Tả Sâm chưa từng thấy người phụ nữ nào như Đinh Lạc Lạc, không chút phấn son, tóc dài đen nhánh tựa như tơ lụa nghiêng về một l.ee.qu.yy.do.nn bên, móng tay màu hồng nhạt tự nhiên, mặc váy màu xám tro nhạt bằng vải bông và quần tất màu xám thẫm. Cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghieng-nguoi-gap-dinh-menh/2177209/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.