Editor: Bèo
Hè sang, đám dây leo trên bờ tường của nhà tổ Tạ gia xanh tươi mơn mởn. Những hàng dây leo quấn quanh buồn tẻ khiến vách tường chẳng hấp thụ được chút ánh sáng nào.
Gió đêm thổi lao xao, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn lồng. Tạ Lan Thâm ngồi một mình trước chiếc bàn đá đặt bên cạnh một miệng giếng sâu trong sân. Một ấm trà pha sẵn từ lâu đã nguội ngắt nhưng vẫn chưa vơi chút nào.
Anh khẽ lắc chén trà trong tay, lại pha thêm một ly khác.
Một lát sau, mành trúc màu xanh ở đại sảnh bị ai đó vén lên. Cụ Dung bê một đĩa vải đi tới, bảo anh ăn thử: "Lan Thâm à".
Tạ Lan Thâm nghiêng đầu nhìn, đẩy một chén trà mới pha quá đó.
"Bà già này tuổi đã cao, ban đêm không uống trà được".
Cụ Dung cười xua tay khiến Tạ Lan Thâm hơi dừng lại một chút, ngay cả giọng điệu cũng từ từ chậm rãi: "Cháu quên mất".
Đang rảnh rỗi không có việc gì làm, cụ Dung ngồi xuống ghế đá, ánh mắt hòa nhã nhìn Tạ Lan Thâm. Mặt mày tuấn tú, ăn mặc áo sơ mi với quần áo rất phù hợp. Hình ảnh lạc lõng dưới ánh trăng lúc này sớm đã không giống với bộ dáng nhóc con mới lớn khi còn nhỏ nữa.
Căn nhà tổ này đã được truyền tại nhiều đời nay trong Tạ gia.
Ngày thường chỉ có cụ Dung ở vậy cả đời ở lại đây. Thỉnh thoảng Tạ Lan Thâm sẽ đến đây ngồi nhàn rỗi một lúc. Nhưng cụ Dung rất rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien/2770173/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.