Editor: Bèo 
Giấc ngủ này của Khương Nại cũng không được yên, cô mơ thấy bản thân lúc còn nhỏ, bàn tay xinh xắn nắm chặt lấy góc váy của mẹ. 
Trước mắt cô bé, người mẹ năm đó mặc một chiếc váy lụa màu trắng, bộ dáng rất dịu dàng điềm đạm. Lúc mẹ bước vào khu vực kiểm tra ở sân bay còn khom lưng cười với cô bé: "Nại Nại ngoan, sau này phải chăm chỉ học múa, biết không?" 
"Nại Nại sẽ chăm chỉ học mà, mẹ đừng đi". 
Cô bé còn nhỏ, không hiểu vì sao mẹ lại rời bỏ gia đình này, đôi mắt đen nhánh ngập nước không chịu buông tay. 
Mà mẹ cô bé lại nói ở Tứ Thành còn có một em gái cần đến mẹ. 
Khương Nại vốn dĩ không muốn chia sẻ mẹ với em gái, càng khóc lớn hơn: "Con có thể cho em gái váy búp bê của con, mẹ là của Nại Nại, đừng đi mà". 
Cô bé khóc cũng vô dụng, cuối cùng mẹ vẫn lên máy bay đi Tứ Thành. 
Chiếc váy trắng năm đó chính là ký ức còn lưu lại cuối cùng của cô bé với mẹ ruột. 
Cô bé không biết, khi mẹ cô lên chuyến bay đi Tứ Thành năm ấy chính là đã chọn lựa vứt bỏ thân phận mẹ ruột của cô, mở ra một cuộc sống mới. 
Còn cô bị vây hãm trong cái vòng luẩn quẩn nhỏ bé của chính mình. 
Lúc Khương Nại tỉnh dậy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. 
Cô giữ nguyên tư thế cuộn tròn trong ổ chăn, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tạ Lan Thâm đang ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien/2769769/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.