Chương trước
Chương sau
Editor: littlesunflower05
Mắt thấy bả vai trên âu phục màu xám đậm mà anh mặc đang bị nước mưa dần dần làm ướt, Khương Nại không dám do dự quá lâu, nâng tay lên chạm vào cổ của anh, mà cánh tay của Tạ Lan Thâm cũng thuận thế đưa tới ôm eo cô, gần như không cần dùng chút sức lực nào đã ôm cô ra khỏi xe.
Tai Khương Nại ửng đỏ, trầm lặng rúc vào trước ngực anh, chóp mũi ngửi được mùi trầm hương gỗ mun rất nhạt, làm cho trái tim đang thấp thỏm đột nhiên dịu lại.
Tạ Lan Thâm bế cô vào thang máy đi lên lầu, vẫn là căn phòng trên tầng cao nhất mà tối hôm qua cô vào ở.
Đến khi chậm rãi thong dong cất bước đi vào phòng khách, anh mới đặt cô trên sô pha, dưới ánh đèn chói lọi, Khương Nại không bị dính một giọt nước mưa nào, ngay cả mũi giày cao gót cũng sạch sẽ.
Tạ Lan Thâm dường như không hề hấn gì mà cởi âu phục dính vệt nước, khi nghiêng người lại đây, ánh đèn mờ lưu động theo đôi con ngươi đen trầm của anh, chỉ một ánh mắt, đã có thể dễ dàng nhìn thấu cô hoàn toàn: “Về sau Lâm Húc Viêm không dám làm phiền em nữa, chuyện còn lại đêm nay, có cần anh xử lý không?”
Khương Nại nghe vậy, nhắm mắt, nghĩ thầm anh quả nhiên là cái gì cũng biết đầu tiên.
Mấy năm nay nay cô đã quen với việc xảy ra chuyện gì thì cũng tự mình chịu đựng, dù sao thì cô không phải là người sẽ chạy về nhà khóc nhè.
Hoặc nói cách khác, trong lòng cô không chắc chắn về mối quan hệ của mình với Tạ Lan Thâm, tiến triển đến này bước, đã hôn nhau, cũng đã chung chăn gối một đêm, nhưng vẫn vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Mặc dù địa vị thân phận không bình đẳng, cũng là cô yêu trước.
Nhưng trong lòng Khương Nại vẫn khao khát một điều mà không muốn người khác biết, đó là tình cảm giữa mình và Tạ Lan Thâm cũng tương xứng.
Cô cố gắng để mình trông như không làm sao cả, khuôn mặt trang điểm nhẹ chậm rãi nở nụ cười: “Đoàn đội của em sẽ giải quyết được.”
Tạ Lan Thâm gật đầu, ngón tay dài dừng lại ở cúc áo sơ mi, quét qua mắt cô: “Lại đây.”
Khương Nại đầu tiên không hiểu, đến khi anh nói rõ hơn một chút: “Giúp anh thay quần áo.”
……
Cô chạy tới phòng để quần áo cầm một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ ngăn nắp đi ra, Tạ Lan Thâm gần như đã cởi hết, ngoại trừ việc có chừng mực ở chuyện nam nữ, trước sau cũng không lướt qua ranh giới cuối cùng, thì những hành động của anh không bị hạn chế, hầu hết thời gian anh đều làm bất cứ điều gì anh muốn.
Khương Nại rũ hàng mi cong vút xuống, không nhìn chằm chằm thân hình nam tính của anh nữa, đưa quần áo cho anh, rồi khom lưng nhặt áo vest và áo sơmi trên mặt đất lên, khi đầu ngón tay trắng nõn đụng tới quần tây, cảm nhận được trong túi có cái gì đó.
Không nghĩ nhiều, móc ra luôn, ai ngờ là một hộp áo mưa, loại siêu mỏng kích thích.
Khương Nại vô thức ngước mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tạ Lan Thâm nhìn qua đây.
Không khí ngột ngạt trong hai giây, cho đến khi Tạ Lan Thâm mặc xong chiếc quần dài, vươn bàn tay thon dài lãnh bạch ra: “Đưa cho anh, cái này không phải để em nghịch.”
Khương Nại lấy lại tinh thần, cảm thấy lòng bàn tay đang nóng lên, sau khi ném cái hộp cho anh, ánh mắt run rẩy nhìn qua chỗ khác: “Lấy từ chỗ Lâm Húc Viêm ạ?”
Khuôn mặt đẹp trai của Tạ Lan Thâm không nhìn ra mừng hay giận, ngón tay dài bóc lớp đóng hộp trong suốt, không phải là muốn lấy ra dùng, mà là bóc ra chơi chơi, không chút để ý mà nói: “Du Duệ vậy mà cái gì cũng nói cho em.”
Khương Nại thấy mình đoán đúng rồi, không phải anh mua.
Cong lên khóe môi cười cười, đang muốn nói chút gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Mắt cô nhìn thấy ID người gọi đến, nhỏ giọng nói với Tạ Lan Thâm: “Em đi nghe điện thoại.”
Tạ Lan Thâm chỉ về phía sô pha, ý bảo cô ngồi đây trả lời điện thoại.
Khương Nại trước sau đều dịu hiền ngoan ngoãn với anh, vì vậy cô ngồi xuống, ôm chiếc gối mềm mại vào trong lòng ngực, hắng giọng một cái, đầu ngón tay mới di chuyển về phía màn hình.
Người gọi tới là vợ của Ngụy Đường Giác.
Cũng là người bạn đầu tiên trong vòng quen biết của cô- Ổ Yên.
“Huhuhu…… Nại Nại, hot search trên Weibo cậu đã xem chưa? Tớ không biết làm sao mà lại bị lộ ra, rõ ràng là Đường Giác đã lấy tiền bịt miệng rồi mà.”
Tích cách của Ổ Yên nhu nhược, tâm tư lại mẫn cảm, rất dễ để tâm chuyện vụn vặt.
Nếu không phải cô ấy chủ động gọi điện thoại tới, Khương Nại cũng chỉ biết đi tìm Ngụy Đường Giác hỏi một chút về việc này, sau khi trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Ngụy Đường Giác có đang ở bên cạnh cậu không?”
Ổ Yên nức nở nói: “Không có.”
Một lát sau, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Nại Nại, nếu sớm biết rằng sẽ hại cậu rơi vào tai tiếng, tớ đã không nhờ cậu đi lấy hành lý.”
Khương Nại lo lắng cô ấy một mình ở nhà khóc đến ngất mất, lên tiếng trấn an nói: “Không có việc gì đâu, cậu đừng khóc.”
“Nại Nại làm sao bây giờ…… Cậu tới giúp tớ được không, tớ, tớ nhìn thấy hot search này, lại nhịn không được mà nhớ tới vụ kia.” Âm thanh của Ổ Yên rất run rẩy, biết rõ thỉnh cầu này rất quá đáng, dù sao Khương Nại vì cô ấy mà đã hoàn toàn trở mặt với Ngụy Đường Giác từ nửa năm trước.
Khương Nại quả thực khó xử, lông mi vô thức nhìn về phía thân ảnh thon dài của người đàn ông bên cạnh.
Phòng khách rộng rãi rất an tĩnh, khiến cho cô không hiểu sao lại hoài nghi, Tạ Lan Thâm còn nghiêm túc lắng nghe hơn cả cô.
Dường như nhận ra tầm mắt đang quan sát của cô, Tạ Lan Thâm nghiêng mặt đi, thần sắc như thường: “Em cứ tiếp tục đi.”
Năm chữ này của anh, không cố ý hạ giọng, nên Ổ Yên ở đầu bên kia điện thoại Ổ Yên lập tức nghe được, cũng câm lặng vài giây.
“Nại Nại, bên cạnh cậu có đàn ông à?”
Khương Nại nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: “Tớ không biết Ngụy Đường Giác bịt miệng như thế nào, nhưng việc video bị lan truyền ra đã trở nên không còn gì phải bàn nữa. Ổ Yên, tớ mong Ngụy Đường Giác có thể đăng một lời thanh minh làm sáng tỏ trên Weibo.”
“Tớ sẽ nói với anh ấy.”
“Ok.”
……
Khương Nại không tiếp tục nói chuyện cùng Ổ Yên.
Bởi vì sau khi Tần Thư Nhiễm kết thúc cuộc họp, chị liền gấp gáp gọi tới cho cô.
Ánh mắt Tạ Lan Thâm ẩn ý là vẫn để cô tiếp tục ngồi ở sô pha, anh muốn nghe.
Khương Nại nắm điện thoại, đầu ngón tay cuộn tròn, cuộc gọi được kết nối.
Khác với Ổ Yên khóc lóc sướt mướt, tính tình của Tần Thư Nhiễm từ trước đến nay đã có chút bùng nổ, gần như đào hết mười tám đời tổ tông của Ngụy Đường Giác ra mắng: “Cái tên họ Ngụy kia không quản được nửa người dưới, chạy tới hội sở chơi gái, bị vợ của mình bắt quả tang ầm ĩ đòi ly hôn. Kết quả hại em bị coi như tiểu tam, bị paparazzi chụp được…… Mẹ nó! Bây giờ ngay cả bịt miệng cũng làm không xong, có còn chuyện gì trên đời mà cậu ta làm được không vậy?”
Chửi xong người này, Tần Thư Nhiễm liền bắt đầu chửi Dư Nam Sương: “Việc này là do đội ngũ của cô ta làm để bôi đen em, chị nghe được, Dư Nam Sương ngay từ đầu còn muốn lấy video quay cảnh diễn trên giường của em, lợi dụng lực lượng dư luận làm em không thể trở tay được.”
Khương Nại: “……” Ngay cả cảnh hôn cô cũng không quay, lấy đâu ra cảnh diễn trên giường?
Tần Thư Nhiễm cũng nghĩ như vậy, cười lạnh nói: “Việc này chị sẽ liên hệ với người đại diện của Ngụy Đường Giác, nếu em cân nhắc đến mối quan hệ với vợ của cậu ta, thì đừng tham dự…… Đúng rồi, chị giúp em xin đoàn phim nghỉ mấy ngày, chờ phong ba trên mạng giảm một chút, rồi hẵng xuất hiện.”
Khương Nại không có bất kì ý kiến gì với sự sắp xếp này, chờ sau khi cúp điện thoại, cô cúi đầu im lặng hai giây, muốn mở Weibo.
Kết quả một bàn tay mảnh khảnh xuất hiện ở trong tầm mắt, rút điện thoại của cô ra.
Tạ Lan Thâm tắt điện thoại, rồi ném lên trên bàn trà, thản nhiên nói: “Có gì đẹp vậy?”
Khương Nại dừng một lúc, đôi mắt đen láy nhìn anh, hình như đêm nay Tạ Lan Thâm không hề đề cập một câu về nội dung tai tiếng trên Weibo, cô cũng không biết là anh không tin những cái đó, hay là không quan trọng sự thật rốt cuộc ra sao.
Đôi môi giật giật, qua thật lâu mới lên tiếng nói: “Mấy ngày tới anh phải thu nhận em đấy nhé.”
Cô không có chỗ để đi, ngón tay mảnh khảnh đặt trên đầu gối của anh, nhẹ đến mức không có chút sức lực.
Tạ Lan Thâm nhìn đi nhìn lại cô chằm chằm, có thể thấy Khương Nại chủ động như vậy, lông mi dày mềm khẩn trương đến mức không cả chớp mắt.
Bàn tay thon và ấm nóng của anh nắm lấy đầu ngón tay trắng nõn kia, giống như nói giỡn, anh nói: “Vừa lúc, anh thiếu một cô trợ lý nhỏ bên cạnh.”
Khương Nại nghe xong cũng không phân biệt rõ, trong nháy mắt này là cảm giác mất mát chiếm thượng phong, hay là nhẹ nhàng thở ra.
Cho dù Tạ Lan Thâm thiếu trợ lý bên cạnh, hay là…… Ít nhất anh nguyện ý giữ cô lại bên cạnh, không tiễn cô đi giống như năm đó.

Đêm nay điện thoại Khương Nại bị Tạ Lan Thâm tắt máy, tất cả tin tức từ bên ngoài đều bị ngăn cách khỏi cô.
Mà Dư Nam Sương rất nhanh chóng nhận ra được có điều gì đó không ổn, đầu tiên là bài quảng cáo thương hiệu mỹ phẩm mà cô ta chính thức thông báo, lại không được phía chính chủ tới xác nhận, dẫn tới việc fans ra mặt giúp cô ta.
Tiếp đó là đại ngôn sắp tới tay mà cô ta đàm phán gần một năm, đêm đó người ta liền ký với đối thủ là một tiểu hoa đán nào đó, không chừa chỗ cho cô ta.
Một lần là trùng hợp, hai lần thì không phải.
Tài nguyên về thời trang của Dư Nam Sương từ trước đến nay rất tốt, cô ta cũng quen biết nhiều mối quan hệ, cô ta tự mình gọi điện thoại thử thăm dò, giám đốc của bên kia nói năng thì rất thấu tình đạt lí, nhưng nửa điểm tin tức cũng không chịu lộ ra.
Điều này không chỉ có Dư Nam Sương, mà ngay cả chị Đồng người đại diện cũng trợn tròn mắt: “Tình huống này là sao vậy, em có muốn gọi điện thoại tìm Dư tổng hỏi một chút hay không?”
Chỗ dựa đằng sau Dư Nam Sương mọi người đều biết, là tổng giám đốc công ty Thiên Ảnh.
Tài nguyên mà cô ta có, đều là dựa vào thân phận cháu gái mà cướp được.
“Ngày mai em đi hỏi.” Dư Nam Sương không nghĩ ra là ai đứng sau làm chuyện này, Thái Tử Thượng Hải? Ý tưởng này đã bị bác bỏ. Nói như thế nào thì Cố Minh Dã cũng có giao tình với Dư gia, sẽ không hủy tài nguyên của cô ta.
Kết quả ngày hôm sau không chờ cô ta đi hỏi, một đại ngôn cao cấp khác của công ty hợp tác với cô ta nhiều năm, trực tiếp chuyển một bản chấm dứt hợp đồng tới đây.
Việc này khiến toàn bộ đoàn đội đều rơi vào cơn hỗn loạn, cũng không rảnh lo châm ngòi thổi gió cho vụ bê bối của Khương Nại bên kia.
Trên Weibo, một cái hot search # Dư Nam Sương chấm dứt hợp đồng #, lặng lẽ leo lên, thay thế vị trí đầu bảng.
Suốt ba ngày, Dư Nam Sương không có nơi nào để nhờ giúp đỡ, khối tài nguyên thương vụ của cô ta xuống dốc không phanh.
Những nhãn hàng chấm dứt hợp đồng với cô ta đều giữ kín như bưng, không muốn lộ ra là phía tư bản kia đang chèn ép cô ta.
Dư Nam Sương thật sự không còn cách nào, cuối cùng một người bạn tốt trong giới hào môn thế gia chỉ cho cô ta một con đường: “Biết Chung Đinh Nhã không? Tư bản phía sau cô ta là ở Tứ Thành, bối cảnh mạnh, mày đi tìm cô ta, nói không chừng có thể cứu được.”
Dư Nam Sương chỉ nghe qua những lời bát quái về Chung Đinh Nhã, nghe nói tháng trước cô ta vừa mới ly hôn với chồng trước, cậu chủ Tạ gia ở Tứ Thành đã đích thân tới Thượng Hải đặt mua biệt thự.
Bạn tốt cười như không cười nói: “Thân phận tương lai của Chung Đinh Nhã không thể lường được đâu, mấy năm nay cô ta có thể như cá gặp nước ở Thượng Hải, mày cho rằng là dựa vào chồng trước à? Người cô ta dựa vào là vị hôn phu cũ, cũng chính là vị Tạ gia kia.”
Nói cách khác, nếu có thể trèo lên làm quen được với Chung Đinh Nhã mà nói, chẳng khác nào trèo lên được giới tư bản ở Tứ Thành.
Dư Nam Sương nghe xong hào hứng không thôi.
Bạn tốt tiếp tục nói: “Vừa lúc đêm nay có một buổi yến tiệc…… Tao giúp mày tiến vào.”

Đúng 8 giờ tối, những ngọn đèn trên con đường phồn hoa bao phủ cả thành phố, đồng thời cũng chiếu sáng lên màn đêm lạnh lẽo.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, Khương Nại đã ở đây ba ngày, lúc này đang thay một bộ lễ phục dạ hội ở phòng để quần áo, chuẩn bị tham dự một buổi yến tiệc cùng Tạ Lan Thâm.
Nhiều năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên cô lấy thân phận bạn nữ đồng hành, quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh.
Trong đống lễ phục dạ hội mà Du Duệ mang tới, Khương Nại chọn váy dài màu xanh đen có kiểu dáng bảo thủ nhất, đường váy ôm sát người, mái tóc đen dài được búi lên bằng chiếc kẹp tóc ngọc trai, trang điểm cũng rất nhẹ, nhưng lại tôn lên khí chất không nhiễm bụi trần của cô.
Mười phút sau.
Khương Nại dẫm giày cao gót đi ra ngoài, phát hiện trong phòng khách Tạ Lan Thâm cùng thư kí đi theo anh đều đang đợi.
Phải nói là hình ảnh tiếp theo nhìn hơi dị, một đám đàn ông tây trang phẳng phiu vẫn đang chờ cô, tầm mắt đều nhất trí mà nhìn qua đây.
Có lẽ là do ở chung mấy ngày nên đã quen, Khương Nại không cảm thấy xoắn xuýt, an tĩnh đi đến cạnh Tạ Lan Thâm, nhẹ giọng nói: “Em xong rồi.”
Tạ Lan Thâm rũ mắt xuống nhìn cô, quan sát gần một phút.
Khương Nại còn tưởng rằng trang phục tối nay có chỗ nào đó không ổn, dù sao buổi yến tiệc mà cô xuất hiện cùng anh nhất định là thuộc hạng cao cấp nhất trong giới thượng lưu.
Trong lòng bất giác hoảng lên, ngẩng đầu, lại nhìn thấy ý cười bất chợt xuất hiện ở đáy mắt anh.
“Bộ này rất hợp với em.”
Ngón tay thon dài của Tạ Lan Thâm thong thả trượt ở cằm cô, cử chỉ thân mật, làm cô đột nhiên cứng đờ, cảm thấy nhất định là do máy sưởi trong phòng quá nóng, nên vùng da quanh mặt cũng nóng lên một chút.
Địa điểm tổ chức yến tiệc là ở khách sạn Ôn Kinh rất có tiếng, nửa giờ sau xe đến nơi, những thư kí đi cùng thì xuống trước, đứng ở tại chỗ đợi một lát.
Khương Nại sóng vai đi theo Tạ Lan Thâm vào đại sảnh sáng rực huy hoàng, hướng về phía hành lang dài bên trái, giày cao gót của cô dẫm rất nhẹ, đặc biệt là trên tấm thảm mềm mại đắt tiền, đi đến trước cửa thang máy, vừa mới đứng yên, liền nghe thấy tiếng bước chân khác rõ ràng mà truyền đến.
Khương Nại không để ý, khi hàng mi dày của của cô đảo qua đó, in vào tầm mắt chính là một người phụ nữ xa lạ mặc váy dài xẻ cao màu đỏ chậm rãi xuất hiện, vòng eo tinh tế, làn váy đung đưa khi dạo bước, rất minh diễm động lòng người.
Chỉ trong ba bốn giây, cửa thang máy đã mở ra.
Sau một lát im lặng, hai ngón tay của Tạ Lan Thâm khẽ chạm vào bả vai của cô, Khương Nại thấy anh cất bước đi vào, cũng lẳng lặng đuổi kịp.
Có điều Du Duệ đứng ở bên ngoài không dám tiến vào.
Người tiến vào chính là người phụ nữ xa lạ kia, đứng ngay bên trái Tạ Lan Thâm, khoảng cách xa không đến hai bước chân.
Không gian trong thang máy không lớn, ai cũng không nói chuyện.
Cho đến khi cửa chậm rãi khép lại, Khương Nại xuyên qua khe cửa nhìn thấy Du Duệ nháy mắt ra hiệu, đang lúc nghi hoặc, bên cạnh một âm thanh nhu mềm vang lên: “Lần trước Lý Tông muốn tìm anh nói chuyện hợp tác, mấy phen chân thành hẹn gặp nhưng cũng không hẹn anh được một lần, đêm nay anh khó chạy thoát rồi.”
Thang máy chỉ có ba người, lời này rất rõ ràng là hướng về phía Tạ Lan Thâm.
Khương Nại không nghĩ tới người phụ nữ xa lạ này và Tạ Lan Thâm biết nhau, nghe giọng điệu này, có phần quen thuộc.
Cô cụp mi xuống, không nhìn.
Tạ Lan Thâm một tay đút túi quần, dáng người cao thẳng cực kì khôi ngô tuấn tú, phản ứng rất là bình đạm: “Ừ.”
“Đợi lát nữa uống một ly.”
Nếu nói vừa rồi chỉ là bắt chuyện với người quen, thì hiện tại là loại ý tứ mời mọc nào đó.
Khương Nại quay đầu, đúng lúc người phụ nữ vừa nói chuyện cùng Tạ Lan Thâm cũng nhìn qua, tầm mắt của hai người lơ đãng đối diện một giây trong không trung.
Sau đó, cô nghe thấy đối phương tự nhiên hào phóng mà ca ngợi nói: “Bạn nữ đồng hành tối nay của anh thật xinh đẹp, tên là gì?”
Dường như Tạ Lan Thâm rốt cuộc cũng có phản ứng, nâng nửa đầu, đáy mắt màu đen làm người ta không thấy rõ.
Có điều Khương Nại đã trả lời trước một bước, biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh, có qua có lại mà học người phụ nữ này, dùng ngữ khí tương đồng mà nói: “Tôi tên là Khương Nại, tối nay cô cũng thật xinh đẹp, cô tên là gì?”
“Tôi sao?”
Trên mặt cô ta cười một chút: “Quên không tự giới thiệu……”
Tiếp tục lắng nghe, cô ta giống như không hề đặt sự tồn tại của Khương Nại để vào mắt, môi đỏ chậm rãi phun ra một câu: “Tôi tên là Chung Đinh Nhã, vị hôn thê của A Thâm.”??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.