Nhưng hắn sẽ không vì chuyện này mà từ bỏ người hắn yêu nhất.
/;✩‷-═\
Thẩm Việt và Thẩm Quân Hạo im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó hắn nói với Lý Y Linh, “Mẹ, sao điện thoại con lại ở chỗ mẹ vậy?”
“Thằng bé này, lúc đi không cầm theo, mẹ cất giúp con đấy, vừa nãy có người gọi, con qua xem là ai?” Lý Y Linh ngọt ngào đáp.
Thẩm Việt thấy bà không hỏi tội, ngược lại còn trêu ghẹo, bèn cúi đầu mở điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Ninh Nặc Kỳ, ngoài ra còn có năm sáu tin nhắn. Hắn nhanh chóng đọc lướt qua, Ninh Nặc Kỳ gửi mấy bức ảnh chụp bữa ăn tất niên đầy màu sắc cho hắn xem, cuối cùng còn kèm theo một dòng: Khi nào rảnh thì gọi lại, uống rượu hút thuốc vừa thôi, cẩn thận em tẩn anh một trận đấy.
Đáy mắt Thẩm Việt hiện lên tia ấm áp, hắn quay đầu nói với Lý Y Linh, “Là bạn con ạ.”
Lý Y Linh nhìn chằm chằm Thẩm Việt, mang theo ý cười, “Thế con mau gọi lại đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Thẩm Việt về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bấm điện thoại.
Kết nối hoàn tất, chất giọng trong trẻo của Ninh Nặc Kỳ truyền đến, “Alo?”
“Ninh Ninh, anh vừa về đến nhà, nói chuyện với mọi người một lát nên không để ý điện thoại.”
“Không sao, em biết anh bận mà, đã ăn cơm chưa?” Ninh Nặc Kỳ hỏi.
“Vẫn chưa, mẹ anh còn đang nấu.” Thẩm Việt nói.
“Lúc nãy em ăn cơm với mấy bà dì tám đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-thuoc-la-va-meo-hoang/2882720/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.