Thấy Trạc Thanh tựa hồ không tính toán uống mà là đem cất vào, Diệp Thấm Minh vội vàng nói: "Trà này đối nàng hẳn là có chỗ tốt, nàng nên nếm thử."
Nàng nhìn Trạc Thanh, ánh mắt mang theo ý cười lại tràn đầy chờ mong.
Trạc Thanh nhìn lá trà trong tay, đáy lòng mạc danh cảm thấy thương tiếc, tâm càng mềm thành một đoàn. Tiểu Trà Xanh của nàng sống lâu như vậy, làm sao còn đơn thuần đến mức này? Ánh mắt nàng ấy nhìn mình, căn bản giấu không được cỗ cảm xúc nồng nhiệt kia, tràn đầy chờ mong, lại mang theo một chút tự đắc.
Diệp Thấm Minh dán đến có chút gần, Trạc Thanh rõ ràng ngửi được hương trà xanh thơm mát trên người nàng, đồng dạng với hương trà trong hộp, để nàng kiềm chế không được muốn sờ sờ đầu người kia. Nàng ngón tay nắm chặt hộp, ánh mắt mang theo tia ẩn nhẫn nhìn Diệp Thấm Minh.
"Quá mức trân quý, ta không nỡ."
Diệp Thấm Minh sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội che giấu nói: "Trà xanh không phải dùng để uống sao, ta cho nàng, cũng không phải để nàng ngắm. Thân thể nàng khôi phục quá chậm, linh trà này đối nàng rất hữu ích, nàng mau nếm thử đi."
Nghe xong Diệp Thấm Minh nói, Trạc Thanh do dự một lát, cuối cùng vẫn mở hộp ra, dùng muỗng nhỏ trân trọng lấy một ít, để vào tách trà, lại cầm ấm trà đứng lên nói: "Ta đi lấy chút nước suối đến pha trà, nàng tạm thời ngồi."
Diệp Thấm Minh tuy rằng cảm thấy có chút quẫn bách, nhưng là Trạc Thanh coi trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362328/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.