Quản gia đã nghe được động tĩnh, bước ra nghênh đón, nhìn thấy gia đinh dẫn vào hai vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, có chút kinh ngạc hỏi: "A Lỗ, hai vị cô nương đây là?"
A Lỗ có chút khó xử nói: "Quản gia, hai vị này tới là để xem bệnh, nói là có biện pháp cứu tiểu thư."
Lâm quản gia đánh giá hai người một phen: "Không giấu gì hai vị, tiểu thư nhà ta đã xem qua không biết bao nhiêu đại phu danh sĩ, ngay cả đạo trưởng hòa thượng cũng thỉnh không ít, bệnh tình vẫn chưa từng khởi sắc, các vị cũng không cần phí tâm sức, mời trở về."
Cố Khê Nghiên từ lúc tiến vào liền lưu ý tình huống trong phủ, nghe Lâm quản gia nói xong, ôn hòa đáp: "Tại hạ lý giải tâm tình của các vị, bất quá lần này tiến đến không phải có ý lừa gạt, mời quản gia không cần nhiều lo lắng. Mạo muội hỏi, quý phủ có phải có một gốc bạch mai đã gần hai trăm năm tuổi?"
Quản gia sửng sốt: "Ngài như thế nào biết?"
"Bạch mai kia gần đây hẳn là không được tươi tốt, hiện đang được trồng trong sân của Lâm tiểu thư, hoặc là nơi nàng có thể thường xuyên đến ngắm."
Quản gia sắc mặt ngưng trệ, vừa muốn mở miệng gọi gia đinh đến tiễn các nàng ra cửa, liền đã ngậm miệng.
Cố Khê Nghiên thần sắc hơi liễm: "Tại hạ đến là có thiện chí, không cần hoài nghi, huống hồ hiện giờ các vị chỉ có thể đem ngựa chết ra chữa cho ngựa sống, vì sao không để ta thử một lần."
Lâm quản gia trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362318/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.